Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 381: MỒI NHỬ

“Đợi bọn tao bàn bạc xong xuôi với cô ta, lúc nào chuẩn bị đối phó với Từ Bạch Bì, mày hãy tới là được.” Trần mù lại nói một câu. Lão rất lạnh nhạt, thái độ tương tự như thái độ của Liễu Dục Chú đối với chúng tôi.

Liễu Dục Chú hừ một tiếng, quay người đi sang phía khác, gã không quay về khu nhà họ Cẩu. Chẳng mấy chốc, hình bóng đã biến mất nơi cuối tầm mắt.

Trần mù lúc này mới đọc bức thư người chết cần viết cho Mạnh Hân Thư ra. Nội dung mở đầu, đại thể là nhà họ Cẩu không phải tất cả đều là người ác, cũng đem hung thủ ban đầu hại chết Hà Dậu Dân và cô ta giao ra, hy vọng Mạnh Hân Thư có thể tuân theo câu nói oan có đầu nợ có chủ, đừng liên lụy đến cả gia tộc họ Cẩu.

Sau đó bèn là nhà họ Cẩu cũng tìm đạo sĩ rồi, nếu tiếp tục liều mạng thật, thì sẽ chỉ khiến đôi bên cùng thiệt hại.

Ngoài ra cũng có nội dung liên quan đến chuyện tiễn Hà Tiểu Vân đi đầu thai, cùng với việc đối phó Từ Bạch Bì. Đương nhiên, trong đó có chi tiết, lão muốn bảo Mạnh Hân Thư giao Hà Tiểu Vân ra làm mồi nhử, dụ Từ Bạch Bì hiện thân.

Việc này coi như giúp mẹ con cô ta thoát khỏi vòng nguy hiểm, cũng coi như giúp chúng tôi giải quyết hậu hoạn.

Tôi viết thêm vài câu dựa trên cơ sở này, tác dụng cũng là thử thức tỉnh tình mẹ của Mạnh Hân Thư.

Để cho cô ta biết, nếu như để Hà Tiểu Vân theo cô ta đi hại người, cắt đứt đường về xong, thì đợi chờ mẹ con cô ta tuyệt đối không có kết quả tốt đẹp gì.

Bây giờ tất cả vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình thế.

Rất nhanh trên giấy lanh mịn đã viết dày đặc một mặt. Sau khi đặt bút xuống, tôi đưa cho Trần mù.

Trần mù châm lửa, đám tiền âm phủ kia bèn cháy đùng đùng lên, sau khi vứt thư người chết vào trong xong, ngọn lửa màu cam trong chớp mắt đã nuốt chửng tờ giấy.

Chỉ có điều lại phát sinh tình trạng y hệt lần trước.

Tờ giấy giống như bị hun vàng co lại, con chữ bên trên bắt đầu trở nên nhòe nhoẹt... tiền âm phủ cũng đã sắp tắt lụi rồi.

Mạnh Hân Thư thế này là ý gì?

Cô ta không đồng ý thương lượng với chúng tôi?

Ánh trăng lạnh lẽo, vầng trăng tròn đó dường như bị phủ lên một làn sương máu, cái bóng dưới đất của chúng tôi bị kéo ra rõ dài.

Mắt nhìn ngọn lửa đốt tiền âm phủ chỉ còn sót lại chút cuối cùng là hoàn toàn tắt hẳn, càng có một luồng gió lạnh u u, đang không ngừng thổi tới, toàn thân tôi đều cảm thấy lạnh toát vô cùng.

Sắc mặt Lưu Văn Tam cũng đã tối sầm xuống.

Trần mù đột nhiên quát lên một câu: “Mạnh Hân Thư, nói hết nước hết cái rồi, nếu cô cứ quyết cứng đầu cố chấp, thì cũng sẽ thành hung sát ác quỷ thật, nếu như lạm sát người vô tội, chắc chắn sẽ cùng với con gái cô đều bị đánh cho hồn phi phách tán.”

“Đừng có ép cho người muốn giúp cô, cũng phải lật mặt!”

Đột nhiên gió trở nên lớn hơn rất nhiều, giống như là một người đàn bà đang điên cuồng gào thét vậy!

Rầm một phát, đống tiền âm phủ kia giống như bị một bàn chân đạp tung lên, tiền âm phủ cháy dở tan tác tung bay khắp nơi.

Bức thư người chết kia cũng đang bay lượn trên không.

Ngao sói hướng lên không trung không ngừng sủa điên cuồng, mặt Lưu Văn Tam cũng biến sắc: “Lão mù chết tiệt, thôi ông đừng có cứng cổ thế nữa, nói chuyện được thì cố gắng nói chuyện.”

Lưu Văn tam lúc bình thường, biểu hiện ra tuyệt đối còn cứng cổ hơn Trần mù.

Trước đây tôi đi vớt xác với lão, lúc đỡ âm linh, gặp phải xác mẫu tử không chịu phối hợp, lão đều sẽ quát nạt.

Chỉ là Mạnh Hân Thư đúng thật là dữ, cũng có sự khác biệt với những xác mẫu tử khác.

Tôi mím môi không nói gì, Mạnh Hân Thư mà cứng rắn như thế thật, thì tôi sẽ đi giúp nhà họ Cẩu đối phó với cô ta thật sao?

Phản ứng đầu tiên trong đầu là không.

Cũng vào lúc này, bức thư người chết kia lại bay đến trước mặt tôi.

Góc rìa của tờ giấy hình như vẫn còn chút đốm lửa, phụt một phát, bức thư người chết này lại bốc cháy lên trước mặt tôi.

Ánh lửa tràn ngập lên tận mặt tôi, cũng giống như ánh pháo hoa, rất nhanh bèn tắt lụi, tro tàn màu đen còn chưa rơi xuống đến đất đã bị gió thổi tan đi.

“Việc này...” Kỳ thực trong lòng tôi rất ngạc nhiên, cũng có chút vui mừng.

Trần mù im lặng lại, rồi nói một câu: “Thập Lục, nó tin mày không tin chú.”

Tôi cười khổ một tiếng, chẳng biết phải tiếp lời như thế nào.

Lưu Văn Tam chậc chậc mấy tiếng, vẻ mặt cũng dễ nhìn hơn không ít: “Chung quy cứ tin Thập Lục là được, chứ ông lúc lại giở mặt, dù sao cũng là đàn bà, thích mềm không thích cứng đâu.”

Một tiếng rầm vang lên thu hút sự chú ý của tôi.

Một chiếc thuyền vớt xác dường như bị gió thổi, không ngừng đập vào bờ, giống như đang nhắc nhở chúng tôi vậy.

Cũng vào lúc này, mấy người nhà họ Cẩu bị trói ở bên ngoài cổng chính nhà họ Cẩu kia, bọn họ đều đột ngột đứng dậy, thần sắc hơi có chút ngây dại, cứng ngắc đờ đẫn bước về phía bờ sông.

Dưới ánh trăng, tướng mặt của bọn họ cũng đã thay đổi rồi.

Nước da màu vàng ệch, trên trán ấn đường đã nứt ra một vệt nứt, đang dần lõm xuống.

Còn có khí đen vào miệng, ba nhọn sáu mòn, ánh mắt trống rỗng.

Bọn họ lúc trước đã giống như xác không hồn, bây giờ lại càng giống người chết hơn...

Rất nhanh bọn họ đã đi đến bên bờ sông, lên trên chiếc thuyền vớt xác kia.

Do hai tay đều bị trói, cánh tay cũng bị buộc chặt, bọn họ không làm được gì hết cả.

Bây giờ bọn họ cũng không có dự định làm gì cả, chỉ ngây dại đứng trên thuyền.

Gió dường như càng lớn hơn, trong nhánh sông cũng có sóng nước lay động, đẩy thuyền vớt xác đi hướng về phía dòng chính của Huyền Hà...

Nhìn bọn họ dần biến mất dưới ánh trăng, tôi lại có một thứ cảm giác không nói ra được.

Tôi không hề thấy nhẹ nhõm, Mạnh Hân Thư sẽ đối phó với mấy người này thế nào?

Lưu Văn Tam vỗ vỗ vai tôi, gọi tôi một tiếng, bảo tôi đừng nghĩ nhiều thế nữa, đây là lẽ trời tuần hoàn, bất kể mấy người đó ra sao, Mạnh Hân Thư đồng ý thương lượng, đây đã là việc tốt rồi!

Cũng vào lúc này, tôi bất thình lình cảm giác dưới chân lạnh buốt từng cơn, như có thứ gì đang áp sát tôi vậy.

Cúi đầu nhìn một cái, thứ đang dựa vào bắp chân tôi, hóa ra chính là Hà Tiểu Vân!

Áo khoác hoàng bì lông lá, lớp da đầu hoàng bì tử kia dính sát trên đầu con bé, má nó dựa vào chân tôi, có điều lúc này hai mắt nó đang nhắm nghiền, làm gì còn vẻ giảo hoạt kỳ dị trước đây nữa?

Nó không hề động đậy, giống như một món đồ vật chết!

Tim liên tục đập thình thịch, tôi ôm Hà Tiểu Vân lên, thân người nó cũng toát lên sự lạnh buốt đến cùng cực.

Đặc biệt là nước da màu xanh đỏ kia, càng khiến tôi không nhịn được mà da đầu tê rần.

“Con Mạnh Hân Thư này cũng coi như biết quy tắc, vừa đưa người đi, liền giao con gái ra luôn. Chúng ta cũng phải vạn lần cẩn thận, cái lão già Từ Bạch Bì kia nham hiểm lắm, đừng để lão xoẹt mất Hà Tiểu Vân thật.”

Lưu Văn Tam mở chai rượu ra hớp một ngụm, tức giận nói một câu: “Hai phát đó của lão tôi còn nhớ kỹ kia, tôi phải cho lão biết thế nào là khổ.”

“Chú Trần, bây giờ làm thế nào?” Tôi cũng nhìn sang Trần mù.

Trần mù nheo mắt lại, nhìn quanh bốn phía, đột nhiên nói: “Cô ta để đứa bé đi, sợ là cũng không muốn đêm dài lắm mộng, nhà họ Cẩu này là nơi lắm thị phi, xử lý Từ Bạch Bì xong, mày cố nhanh lấy thông tin. Có thể không dùng người nhà họ Cẩu, thì đừng dùng, rồi bọn chú nghĩ cách khác cho mày.”

Lời của Trần mù đúng là không sai, nhà họ Cẩu này giấu quá kỹ, làm ăn với bọn họ, tôi sợ là sẽ chẳng kiếm lời được gì.

Chỉ cần có tìn tức của vị Kham dư đại sư kia là đủ, chuyến đi này cũng không phí hoài.

Gật gật đầu, tôi cũng biểu thị đồng ý.

Giây tiếp theo, Trần mù liền gọi Cẩu Hoàng ở phía sảnh chính ra.

Sau khi hắn chạy lại xong, vẫn là khuôn mặt cười giả tạo.

Trần mù ra hiệu cho tôi, để Cẩu Hoàng ôm lấy Hà Tiểu Vân.

Tôi cũng không do dự, đem Hà Tiểu Vân đưa cho Cẩu Hoàng.

Trên trán Cẩu Hoàng mồ hôi to như hạt đậu túa ra, sau khi đỡ lấy, trong mắt hắn không che dấu nổi vẻ bất an.

Tiếp đấy Trần mù lại nói: “Ở đây có núi đúng không? Tìm một chỗ có núi có cây, mày cứ liên tục tiến lên trước, bọn tao sẽ đi theo sau mày.”

“Lão Từ Bạch Bì đó thích treo người cho chết, có đứa bé với tấm da hoàng tiên này, lão chắc chắn sẽ mò ra.”

Cẩu Hoàng nuốt một miếng nước bọt, bất an nói: “Có cần bảo Liễu đạo trưởng đi cùng không? Tôi hơi có chút sợ...”

Tôi cũng thấy hơi có chút phiêu, chỗ mà Trần mù định đi này, vừa hay là nơi mà Từ Bạch Bì thích nhất.

Như thế này coi như là chúng tôi đi đến sân nhà của lão, để Từ Bạch bì tự nhiên thêm chút bản lĩnh... Đúng thật là mạo hiểm.

Nhưng Từ Bạch Bì người già thành tinh, không cho lão ta đủ sự cám dỗ, lão ta làm sao chịu mò ra?

Đây đã không còn là cái bẫy nữa, mà là trực tiếp dụ dỗ luôn.

Lão ta chắc chắn biết bọn tôi muốn giết lão ta! Chỉ xem xem lão ta có tự cao tự đại, lộ mặt ra bắt Hà Tiểu Vân không!

Đây cũng xem bọn tôi rốt cục có bản lĩnh, có thể trấn áp được Từ Bạch Bì hay không!
Bạn cần đăng nhập để bình luận