Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 454: LẠC ĐƯỜNG

Lập tức tôi bèn hiểu ra, Phùng Lan chính là người mà Phùng Khuất phái tới.

Tôi trầm giọng trả lời, rằng bây giờ còn chưa biết tình hình thế nào.

Sau khi xuống xe, tôi đi thẳng qua kéo cửa của chiếc xe hơi đó.

Bên trong trống trơn, làm gì có người nào?

Tiếp đấy tôi cũng vào trong căn nhà hai tầng một chút, bên trong cũng lặng như tờ.

Tôi gọi một câu Hoa Cô, trả lời tôi chỉ có tiếng vọng.

Tách khẽ một tiếng, Từ Thi Vũ bật đèn lên.

Dưới ánh đèn compact tối mờ, vô duyên vô cớ, tôi lại cảm giác có chút rùng rợn.

Ngoảnh đầu nhìn thấy vị trí tường phía nam, có bày một linh đường.

Trên linh đường là một tấm di ảnh, trong bức ảnh, cái gương mặt người chết không chút biểu cảm đó của lão Đinh, đang ngẩn ngơ nhìn về phía trước.

Chuyện Hoa Cô thờ cúng lão Đinh là rất bình thường... Lão Đinh là bố cô ta, hơn nữa linh đường này vẫn luôn ở đây, trước đây tôi đã từng nhìn thấy không chỉ một lần.

Chỗ bất thường là, phía trước di ảnh có thêm một món đồ.

Tôi bước nhanh qua, đồng tử co mạnh nhìn bức tượng gỗ xuất hiện thêm đó.

Đây không phải chính là bức tượng gỗ ở trong nhà Từ Thi Vũ sao? Động tác tay giống y hệt.

Duy có một điểm khác là, bức tượng gỗ trong nhà Từ Thi Vũ không có mặt, còn bức tượng này thì có.

Mặt của nó, hóa ra chính là Lý Đức Hiền!

Mặt Lý Đức Hiền đang cười, dường như tất cả mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của lão!

Biểu cảm và thần thái toát ra từ bức tượng gỗ này, tuy rằng sống động như thật, nhưng lại khiến tôi cực kỳ thấy ghét.

Tôi rút luôn con dao găm đỡ âm linh ra, chém xoẹt một phát, cái đầu của bức tượng gỗ liền rớt xuống.

Quay người lại, tôi bước ra khỏi nhà.

Từ Thi Vũ và Phùng Khuất, Phùng Bảo đều không mở miệng cắt ngang, mà chỉ đi sát theo sau tôi.

Đường bờ ruộng bên cạnh căn nhà hai tầng nối liền với căn Triều dương trạch tôi điểm cho Trần mù.

Nhưng trong lòng tôi lại biết rõ, sợ rằng không dễ mà đi qua được nữa.

Đêm đã rất khuya rồi, trên đường ruộng đã nổi sương mù.

Hồi đó khi điểm khu đất, vì để tránh căn nhà hai tầng hung trạch này của lão Đinh ra, nên chọn một khu đất phong thủy cách tương đối xa. Cũng vì vậy mà tìm ra khu đất Tý Ngọ Mão Dậu Tứ chính cung cực kỳ thích hợp xây Triều dương trạch.

Chỉ có điều, vị trí đó lại nằm sâu trong khu đồng ruộng, chúng tôi ít cũng phải đi mất mười mấy phút.

Cực lực khiến hơi thở bình ổn lại, tôi mới trầm giọng nói: “Sương mù trong đêm, có lúc không chỉ là sương mù, ở đây không đèn không đuốc, ngoài chúng ta ra, thì cũng không thể nào có “người” đường hoàng nào khác.”

“Chung quy mấy người đi theo tôi, chút nữa nếu như gặp phải gì, nhìn thấy gì, cũng tuyệt đối đừng ầm ĩ.”

“Đừng có tiếp chuyện, nếu như có người hỏi chuyện, cũng toàn bộ coi như không nhìn thấy, không nghe thấy.”

“Càng đừng tự nói nhầm!” “Đồ dưới đất đừng có nhặt, chung quy chỉ có một câu, vạn sự có tôi, chỉ cần đi theo tôi là được.” Từ Thi Vũ gật mạnh đầu, ừ một tiếng rất kiên quyết.

Phùng Khuất và Phùng Bảo cũng biểu thị đã hiểu.

Vì để đảm bảo không có gì sơ suất, tôi còn lấy ra mấy tờ trấn sát phù, phân biệt giao cho ba người bọn họ.

Sau đó tôi mới thuận theo con đường bờ ruộng này đi vào trong.

Đường bờ ruộng rất nhỏ hẹp, hơi không chú ý cái là rơi xuống ruộng ngay.

Cùng với việc chúng tôi đi vào trong đường bờ ruộng, sương mù cũng càng trở nên nhiều hơn.

Sương trắng đã bắt đầu trở nên dày đặc, dẫn đến việc ánh trăng trên đầu cũng trở nên mỏng manh ảm đảm hơn.

Phùng Khuất và Phùng Bảo đều lấy đèn pin ra, ánh đèn từ phía sau chiếu rọi ra trước, không ngừng lay động, nhưng tầm nhìn thì rõ nét hơn không ít.

Tôi cũng nghĩ nhiều thêm đôi chút, đột nhiên cảm giác vẫn còn có chỗ bất thường.

Loại sương mù này, là sương mù quỷ chỉ xuất hiện trên đường âm.

Có người chết rồi, gần đường bờ ruộng này có xác chết, nên mới xuất hiện loại sương mù này!

Ai chết rồi?

Là anh chàng Phùng Lan mà Phùng Khuất phái tới?

Nghĩ đến đây, lòng tôi lại không khỏi bức bối.

Tiếp tục đi lên phía trước, nhưng tôi cảm giác, đường bờ ruộng hình như có chút bất thường.

Tôi cũng chẳng miêu tả cái cảm giác đó được, sương mù quá nhiều, cộng thêm việc màn đêm quá tối, tôi căn bản không cách nào phán đoán đường đi phía trước được.

Cộng thêm việc tôi cũng rất lâu chưa qua đây rồi, tình huống kiểu này, nhỡ mà đi nhầm đường bờ ruộng, thì liền thành đi vòng luôn.

Cũng vào lúc này, tôi đột nhiên phát hiện, phía trước có bóng một người đang lắc lư ẩn hiện.

Một phát tôi liền nhìn ra, đây không thể nào là Trần mù.

Xuất hiện trên con đường âm này, tuyệt đối không phải là loại dễ nói chuyện.

Tay tôi cũng nắm chặt lấy gậy khóc tang.

Kết quả phía sau lưng lại truyền lại tiếng của Phùng Khuất, hắn vô cùng nhỏ giọng gọi tôi.

Tôi quay đầu lại, trên trán Phùng Khuất toàn là mồ hôi, khẽ nói một câu: “Là Phùng Lan, La tiên sinh có cần gọi nó không? Nó tại sao lại đứng ở đây thế?”

Đầu mày tôi nhíu chặt, làm một động tác suỵt.

Đợi lúc tôi quay đầu nhìn lại, thì bóng người đó đã biến mất rồi...

Sương mù đột ngột dày đặc đến kinh người, đám sương trắng này hóa ra lại đang xúm lại quây về phía chúng tôi.

“Đi!”

Việc đám sương mù này quây lại, khiến lòng tôi rất bức bối, cũng cảm giác lông tóc dựng ngược, chắc chắn có nguy hiểm!

Gậy khóc tang giơ phía trước, tôi nhanh chân bước về phía trước.

Tốc độ phản ứng của Từ Thi Vũ cũng rất nhanh, trực tiếp kéo luôn lấy áo tôi, cô ta cũng túm lấy cánh tay Phùng Khuất.

Gan Phùng Bảo thì lớn hơn nhiều, hắn cũng theo sát không bị rớt lại.

Tôi dẫn đầu xuyên vào trong làn sương mù, bất thình lình, bên tai vọng lại một tiếng nói run rẩy: “Cậu trai, mấy cậu cũng bị lạc đường à?”

Làn sương mù dường như bị cố định lại, tôi lờ mờ nhìn thấy, bên cạnh đường bờ ruộng có một người đang đứng.

Đây là một bà cụ già tóc bạc phơ, vẻ mặt chẳng còn gì để sống, thần sắc bà cụ đầy cầu khẩn: “Cậu trai, cậu thương tôi, đưa tôi qua lò hỏa thiêu được không?”

“Lão mù tâm ác, mãi chẳng thèm đoái hoài đến bọn tôi, bọn tôi đi đường thôn dù gì cũng có một cơ hội, chẳng biết là thằng trời đánh nào lôi bọn tôi đến đây, không về được nữa á!”

Bên cạnh bà cụ, còn có một số người, một thanh nhiên gần hai mươi tuổi, gầy đến mức da bọc xương, đầu rũ xuống.

Một người đàn ông gần ba mươi tuổi, dắt một đứa bé gái ngây ngây dại dại, đứa bé gái đó còn đang liên tục cắn ngón tay.

Người đàn ông kia không ngừng rơi nước mắt, khiến người ta cảm thấy vô cùng bức bối.

“Bên đường dù gì cũng ké được hương hỏa, chứ trong đường ruộng, làm gì có hơi người? Con tôi sắp chết đói luôn rồi.” “Chú em chú thương bọn tôi, được không?” Ngoài bọn họ ra, bên trong lớp sương mù dày đặc còn có không ít bóng người đang lại gần chúng tôi.

Trong tay những “người” đó, còn xách đèn lồng trắng.

Ký ức tuy mơ hồ, nhưng cùng với lời nói, khuôn mặt của bọn họ, tôi cũng rất nhanh đã hồi tưởng lại.

Lần đó Trần mù đưa tôi qua nhà lão Đinh chở xác, trên đường âm, có gặp những “người” này.

Khi đó Trần mù không đếm xỉa đến bọn họ luôn, cộng thêm có ngao sói trấn áp, nên bọn họ chửi luôn Trần mù là máu lạnh, là súc sinh, nói lão chết cũng sẽ chẳng có người đưa tang.

Không ngờ Lý Đức Hiền, hóa ra lại lôi “bọn họ” đến đây.

Tôi không đếm xỉa đến bà cụ già đó, gậy khóc tang trong tay huơ mấy phát, trong tiếng gió rít, bọn họ vẻ hoảng hốt lùi ra sau.

Sau khi sương mù tan đi một chút xong, lại trở nên càng dày đặc hơn.

Lại đi mấy phút nữa, nhưng vẫn chưa tới căn Triều dương trạch của Trần mù.

Tôi cũng không nhịn được nữa, mò lấy Định la bàn ra, nếu không xong thật, thì chỉ còn cách dùng Định la bàn để tìm phương vị, tìm thẳng tới Tý Ngọ Mão Dậu Tứ chính cung luôn.

Cũng vào lúc này, đột nhiên từ phía sau truyền lại một giọng nói âm u: “Phùng quản gia, mấy người cuối cùng cũng tới, cũng bị lạc đường à?”

“Vừa hay, tôi đi theo các người, là có thể ra ngoài đúng không?” Giọng nói này đến rất đột ngột, cũng khiến tôi thất kinh.

Vụt ngoảnh đầu lại.

Ở phía sau Phùng Khuất, vừa hay có thêm một người đàn ông chừng hai bảy hai tám tuổi.

Đầu của gã đã sắp đặt hẳn lên trên vai Phùng Khuất rồi, đang không ngừng phả hơi vào sau mang tai Phùng Khuất.



[Tác giả có lời muốn nói]

Chương mới hôm nay đã kết thúc.

Lão La đang tích chương, cố gắng để mỗi thứ hai đều là ngày bạo chương cố định.

Ngoài ra, không ít bạn đọc hỏi, phong thủy có phải là thật không?

Tôi không thể nói nó đều là thật, vì dù sao tôi cũng chỉ học từ trong sách ra, nhưng đã tồn tại thì ắt có đạo lý của nó.

Cổ nhân sáng tạo khó khăn như vậy, mà cũng để lại bao nhiêu sách vở.

Những thứ này nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí (ai có cách nhìn của người đó).

Cũng hy vọng bạn đọc không keo kiệt vàng trợ lực trong tay, thưởng nhiều cho lão La, để “Ngụy Văn Thực Lục” giữ được độ hot trên bảng lượng fan, khiến càng nhiều độc giả có cơ hội nhìn thấy cuốn tiểu thuyết này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận