Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1074: CON BẢO ĐẢM VỚI MẸ

Chỉ là tôi từ việc không lý giải lúc ban đầu, dần có sự lĩnh ngộ.

Tại sao đại bộ phận Âm dương tiên sinh biết trách trời thương dân, ngược lại kết cục càng thê thảm.

Tại sao loại người làm toàn việc ác như Viên Hóa Thiệu, ngược lại là sống lâu trăm tuổi.

Vẫn đúng là ứng với câu nói đó, người tốt thường đoản mệnh, kẻ ác lại sống dai!

Bởi vì, bất kể là Âm dương tiên sinh cũng được, Âm thuật tiên sinh, Dương toán tiên sinh cũng xong, người trách trời thương dân, bèn sẽ không gây tội ác.

Mà cả một đời người, đặc biệt là người trên vai gánh trách nhiệm, có ai không có lòng trắc ẩn, vi phạm cấm kỵ để làm một số chuyện?

Bà đỡ âm linh còn đều có Sinh thuật, hao tổn mười năm dương thọ để cứu Âm thai.

Âm dương tiên sinh nếu sinh lòng trắc ẩn, nặng nhẹ đều là thay đổi mệnh số một đời của một người!

Quẻ đầu tiên của tôi, bèn là dẹp loạn phản chính, khiến cục diện chết của Trần mù đổi thành có cơ hội sống.

Sau đó thậm chí cũng đã dùng Sinh thuật của bà đỡ âm linh, đi cứu mạng của một Âm sanh tử!

Đại loại như vậy, còn có quá nhiều những việc vụn vặn khác nữa.

Nếu không phải sự tồn tại của Thiện thi đan, bổ sung hoàn chỉnh mệnh số cho tôi, tôi hôm nay cũng sẽ chẳng phải mang bộ dạng hiện giờ, Nhị ngũ tinh khí không đủ, người yếu lắm bệnh... Sợ là cũng phải chết sớm.

Không chỉ có tôi, giống như Liễu Dục Chú, rồi lại ví dụ như Tưởng Bàn trước kia, bọn họ có ai không từng nhiều lần dùng mạng cứu người?

Ngược lại nhìn Viên Hóa Thiệu, tất cả Âm dương thuật của y đều là vì bản thân, vì để ngự trị bên trên Âm dương, gặp phải mệnh số tổn hại, nhất định trước tiên là bảo vệ lấy mình, trộm thọ kéo dài mạng sống.

Lại nhìn Dương Hạ Nguyên, y không tiếc dùng tính mạng con cháu để ngăn chặn tai kiếp báo ứng của mệnh số.

Lý Đức Hiền táng sống song thân, Âm tiên sinh dùng cả thôn Kế Nương trợ lực cho Kế Nương vũ hóa...

Bọn chúng có thể sống được dài lâu, bèn là bởi đủ tư lợi ích kỷ...

Thế nhưng cuối cùng đều chẳng có kết cục tốt đẹp gì, bởi vì làm toàn việc ác, nhất định có trời thu!

Lúc này, tôi đột nhiên liền nghĩ tới một khả năng.

Nếu như Âm dương tiên sinh không động lòng trắc ẩn, quan sát toàn cục, không bởi vì cảm xúc mà xao động, không bởi vì cảm xúc mà thay đổi, thuận theo mệnh trời mà làm.

Vậy thì e rằng liền có thể sống lâu trăm tuổi, trước sau vẹn toàn nhỉ?

Chỉ là... Lại có ai có thể làm được chứ?

Tôi lắc lắc đầu, bởi vì tôi nhìn thẳng nội tâm, hỏi ngược bản thân mình, có được câu trả lời là không thể.

“La tiên sinh, đến rồi.” Giọng nói của Trâu Vi Dân gọi tôi tỉnh khỏi trạng thái xuất thần.

Tôi mở cửa xuống xe, cũng ra hiệu cho Trâu Vi Dân trực tiếp quay về luôn.

Anh ta cũng rất biết ý, lập tức quay xe đi về.

Tôi không lập tức vào nhà họ Phùng, cũng không đi gõ cửa, tôi đứng ở cổng hồi lâu, sau đó mới đẩy cửa vào trong.

Vừa đẩy cổng ra, trong sân liền có người vội vàng đi lại.

Người đi lại chính là Phùng Quân, bộ dạng hắn rõ ràng là thở phào một hơi, nói: “La tiên sinh, cậu cuối cùng cũng về rồi, chỉ sợ lại xảy ra sơ suất gì nữa.”

“Không đáng ngại.” Tôi lắc đầu biểu thị không sao.

Phùng Quân lập tức nói: “Vậy cậu nhanh đi nghỉ đi, bên chỗ thợ xây báo tin qua rồi, sáng ngày mai sẽ cho cậu một kết quả đích xác.” Trong lúc nói, Phùng Quân dẫn tôi đi về phía hậu viện.

Thông tin này của Phùng Quân, được cái khiến tâm trí tôi ổn định lại.

Rất nhanh đã tới hậu viện, đẩy cửa vào trong xong, trong sân trống trải yên ắng, kỳ thực giờ này không được coi là muộn, nhưng Liễu Dục Chú không có trong đây, hậu viện quá yên tĩnh, tôi đều có thể cảm nhận được trong đây không có người.

“Liễu đạo trưởng cũng không có đây... Anh ta chắc lúc nữa sẽ về.” Phùng Quân nhỏ giọng giải thích.

“Không sao.” Tôi trả lời xong, ra hiệu cho Phùng Quân cũng về nghỉ ngơi, rồi bèn về phòng mình.

Trong phòng không một hạt bụi, gọn gàng sạch sẽ.

Trên bàn đọc sách đặt bài vị của mẹ tôi.

Chẳng biết tại sao, nội tâm giây trước còn hơi có chút xốc nổi, đợi về đến trong đây xong, một phát liền bình tĩnh lại.

Bèn giống như vị trí tâm mày và huyệt thái dương có một đôi bàn tay đang nhẹ nhàng xoa bóp vậy, khiến tôi rất thả lỏng thư giãn.

Đến trước bàn đọc sách, tôi trước tiên châm cho mẹ tôi một nén hương, chắp tay lễ bái, tiếp đấy mới ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống xong, tôi bất động không nhúc nhích, chỉ ngẩn ngơ nhìn bài vị của mẹ tôi.

Nhìn hồi lâu sau, tôi hạ giọng nói: “Mẹ, qua hai ngày nữa, con liền có thể đưa Thi Vũ và bà nội về rồi.”

“Mẹ đợi rất lâu rồi, hai người họ cũng đợi rất lâu rồi. Chỉ có điều con trai trước đây bản lĩnh không đủ, không có cách gì, bây giờ con cũng đã coi là thành tài, còn có Liễu đạo trưởng giúp đỡ. Đợi đón Thi Vũ về, cô ấy liền có thể ngày ngày giúp còn thắp cho mẹ nén hương, thờ cúng mẹ rồi.”

Trong lúc tôi nói, tốc độ cháy của nén hương đó càng nhanh hơn, khói hương uốn lượn, giống như tâm trạng mẹ tôi vui vẻ.

Việc này mang cùng một đạo lý với việc thăm mộ đốt vàng mã, hy vọng tiền giấy bay lượn vậy.

“Mẹ, Thập Lục hôm nay đã đồng ý một việc, một công việc danh giá vẻ vang, không khiến mẹ mất mặt, có thể yên yên ổn ổn sinh sống.”

“Con cầm rương gỗ đen của bà nội lên, lật mở Âm dương cửu thuật, bèn là bởi muốn trả hết nợ vay, kiếm lấy chút tiền, đưa bà nội vào thành phố buôn bán, sống cuộc đời yên ổn.”

“Đại thù của ông nội đã báo, cái chết của bố, cũng đã báo thù, kẻ hại nhà họ La chúng ta, đáng chết đều đã sắp chết sạch rồi, đợi tiễn Từ Bạch Bì lên đường xong, bèn hết thù hết oán, dựa vào chút bản lĩnh này của con, cũng chẳng có ai lại dám tới gây sự với chúng ta nữa.” Lập tức, nén hương đó cháy càng nhanh hơn, tôi thậm chí đều cảm nhận được nỗi vui mừng đó.

Tôi mím mím môi, cúi đầu xuống, lại nói tiếp: “Có điều, mẹ, con còn phải làm thêm một việc nữa, con bảo đảm với mẹ, sau chuyện này, bèn sẽ không tiếp tục nhúng tay vào chuyện của Âm dương tiên sinh nữa, sư tôn bói cho con một quẻ, Thanh Sơn tiền bối cũng cần con giúp đỡ, con cần đi...”

Giọng nói của tôi còn chưa dứt.

Đột nhiên, nén hương đang cháy nhanh, trực tiếp liền tắt rụi luôn...

Trong phòng đột ngột liền trở nên lạnh lẽo, rầm một tiếng nặng nề vang lên, cửa phòng lại còn bị gió lạnh thổi ra, đang không ngừng đập qua đập lại!

Âm thanh va đập đó quá mau, toát lên một vẻ hung hãn cực kỳ mãnh liệt!

Mà trong lúc thảng thốt, tôi dường như còn nghe thấy tiếng khóc thút thít âm ỉ...

Tiếng khóc này thê lương, ai oán... toát ra một nỗi bi thương không tả ra được...

[Tác giả có lời muốn nói]

Lão La (cười ngượng): Hôm qua muộn quá, không kịp viết lời muốn nói, sợ quá trưa không cách gì qua kiểm duyệt. Hai tay bao quyền: Các vị trai xinh gái đẹp hãy mong lượng thứ. Chương mới hôm nay kết thúc rồi, ngày mai tiếp tục!
Bạn cần đăng nhập để bình luận