Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 519: LẠI TỚI LƯƠNG CHÂU

Về chuyện Kế Nương cưới chồng tôi tổng cộng nằm mơ hai lần, lần thứ nhất trong mơ đã có Mã Bảo Nghĩa, có điều lần thứ hai thì y biến mất không thấy nữa.

Mã Bảo Nghĩa không dễ chết như thế, huống hồ y còn đưa theo Mã Liên Ngọc và bao nhiêu xác chết như vậy.

Lên núi Kế Nương chắc chắn không trốn tránh được, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với y.

Cũng may tôi không còn là thằng La Thập Lục người ta thích bắt nạt thế nào cũng được nữa.

Trong lúc suy nghĩ, máy bay đã lên đường băng, cảnh sắc bên ngoài nhanh chóng lùi ra sau.

Ùng một tiếng nặng nề, máy bay rời mặt đất.

Điểm đến nằm ngay trong tỉnh, thời gian cả hành trình bay không quá hai giờ đồng hồ.

Trần mù thì còn đỡ, Âm tiên sinh và Thẩm Kế cũng chẳng có gì khác thường, nhưng bà cụ Hà thì đúng là bị làm khó rồi.

Trong thời gian này sắc mặt bà cụ liên tục trắng bệch, mím chặt môi, cuối cùng vẫn nôn mất một lần.

Cuối cùng lúc xuống máy bay bà cụ Hà còn nghiêm cái mặt, nói tới lúc về thì không lên cái cục sắt này nữa, ngoan ngoãn ngồi xe, chân đi trên đất kiểu gì cũng tốt hơn.

Sân bay cách huyện Các vẫn còn một chặng đường gần trăm cây số nữa, có điều chúng tôi vừa lấy hành lý ra khỏi sân bay xong thì bên ngoài đã có xe đợi sẵn rồi.

Tôi vẫn mang máng cảm thấy tài xế trông quen quen, chắc là một trong số mấy người lần đó áp giải tôi và Trần mù.

Đợi đến thôn Kế Nương ở ngoại ô huyện Các, thì đã là chập tối.

Sau khi xe dừng lại xong, bên cạnh có một khu nhà nhỏ, thuận theo con đường này nhìn ra ngoài, xa xa còn có thể nhìn thấy một căn nhà lớn một cửa “Từ đường canh núi huyện Các”.

“La Thập Lục, mấy người ở lại trong khu nhà này nghỉ ngơi trước, tự khắc sẽ có người sắp xếp cho mấy người, cần gì đều có thể nói thẳng.”

“Lên núi phải làm công tác chuẩn bị, tôi rời đi thời gian dài như vậy, cũng cần phải nói chuyện với trong thôn, còn phải làm cả công tác phòng bị với tên đạo sĩ và cái xác thanh thi đó nữa.”

“Ở đây an toàn hơn so với những chỗ khác.”

Rõ ràng, về đến thôn Kế Nương, khí thế của Âm tiên sinh cũng có một số biến hóa nhỏ, giống như tất cả có thể với tay là tới, đều nằm trong tầm kiểm soát hết vậy.

Tôi gật gật đầu, Âm tiên sinh và Thẩm Kế cùng đi về một hướng khác.

Tài xế lái xe kia đẩy mở cổng cho chúng tôi, đồng thời nói gã tên là Thẩm Cửu, có gì cần thì nói với gã.

Trong khu nhà có khoảng tầm bảy tám gian phòng, Thẩm Cửu sắp xếp phòng nghỉ cho từng người.

Bà cụ Hà vào thẳng trong phòng luôn, Trần mù thì ở ngoài sân hút thuốc.

Tôi bảo Thẩm Cửu chuẩn bị đồ ăn cơm canh nóng, rồi đem thêm ít quần áo dày qua.

Thẩm Cửu rời khỏi khu nhà.

Trần mù cũng đưa cho tôi một điếu thuốc.

Hút một điếu, tôi so vai.

Lương Châu nằm ở vị trí khá cao so với mực nước biển, thời tiết lạnh, trời tháng hai tháng ba ở nơi khác đã là đầu xuân, nhưng ở đây vẫn chẳng khác gì mùa đông cả.

“Nghỉ ngơi dưỡng sức, lấy bất biến ứng vạn biến, nếu có nguy hiểm, thì phải bảo trọng bản thân, hiểu không?” Trần mù đột ngột dặn dò tôi một câu.

Tôi gật gật đầu, có một số lời không cần nói rõ ra. Đối với Âm tiên sinh, tôi vẫn ôm đủ sự cảnh giác.

Khoảng tầm mươi mấy phút trôi qua, Thẩm Cửu quay lại, phía sau gã còn có mấy người đi theo, khiêng theo bếp lò, bên trên còn đặt một nồi canh đang sôi sùng sục, mùi thơm nội tạng bò tỏa đầy, nước canh được hầm đến trắng cả ra.

Trong tay Thẩm Cửu xách một cái túi lớn, bên trong rõ ràng là áo bông dày, ngoài ra còn có người đem hộp đồ ăn tới.

Phân chia quần áo xong, Trần mù đem đi đưa cho bà cụ Hà, tôi thì khoác luôn một chiếc áo dày vừa cầm vào tay lên người ngay tại sân, rồi vội vàng ngồi xuống phía trước bếp lò hơ tay.

Thẩm Cửu để lại số điện thoại cho tôi, nói gã đi trước, có chuyện gì thì gọi điện cho gã.

Trước khi đi, gã còn bảo ban đêm trời lạnh, cố gắng đừng ra ngoài.

Rõ ràng tôi có thể cảm nhận được, mấy người khác mà Thẩm Cửu đưa đến, chẳng có mấy ấn tượng tốt đẹp gì đối với chúng tôi, toát ra đầy vẻ bài xích.

Thẩm Cửu thì hơi đỡ hơn chút, nhưng cũng chỉ đến mức đó mà thôi.

Sau khi bọn họ rời đi, Trần mù cũng cùng bà cụ Hà đi ra.

Tôi mở hộp đồ ăn, bên trong đặt bát đũa và một số món nhắm, cùng với mì sợi.

Múc cho Trần mù và bà cụ Hà hai bát đầy ụ canh lòng bò, tôi cũng sùm sụp húp luôn một bát, trong bụng có canh nóng, xóa tan cảm giác mệt mỏi do đi đường.

Cuối cùng, ánh chiều tà chẳng biết từ lúc nào đã tan đi, vầng trăng leo lên trên bầu trời đêm, dưới ánh trăng lạnh lẽo, phần tóc mái màu bạc trắng nơi thái dương của bà cụ Hà có chút rối bời, Trần mù thì ngồi bên cạnh bà cụ hút thuốc lá cuộn, ánh trăng in lên trên khuôn mặt hơi có vẻ già nua của lão.

Bọn họ ăn chẳng bao nhiêu đã buông bát đũa, sức ăn của tôi thì lại tốt hơn trước nhiều, một nồi canh lòng bò lớn, bị tôi ăn gần hết.

Cuối cùng ngồi sưởi ấm một hồi ở trong sân, trong thời gian này tôi và Trần mù cũng đem những chuyện gặp phải của chuyến lên núi Kế Nương lần trước, một năm một mười kể với bà cụ Hà.

Trong đó bao gồm cả Mã Bảo Nghĩa và Trương Nhĩ, cũng đều trần thuật một lượt.

Về Trương Nhĩ, bà cụ Hà rõ ràng không biết.

Còn Mã Bảo Nghĩa, thì bà cụ lại phát biểu ý kiến.

Nói tên này vì thứ mình muốn, không tiếc liều mạng, đồng thời y cũng vì mạng sống, mà không tiếc làm bất cứ chuyện gì.

Kế Nương tuy lợi hại, nhưng dù sao cũng chưa thể ra tay, Mã Bảo Nghĩa chắc chắn không chết, cái loại người đuổi xác này như y, kiểu gì cũng đều đặt mình vào thế chết để được sống. Chúng tôi vẫn phải chú ý cẩn thận, Mã Bảo Nghĩa liệu có trốn ở trong rồi dùng chiêu hiểm nào không.

Những lời này cũng khiến tâm lý phòng bị của tôi càng sâu sắc hơn, bà cụ Hà nói không sai, Mã Bảo Nghĩa là người đuổi xác, nếu như y đặt mình vào thế chết để được sống, khống chế một số xác chết ở trên mộ Kế Nương thì sao? Nếu thế thì mức độ nguy hiểm sẽ tăng lên nhiều...

Thời gian bất giác đã đến chín rưỡi, bà cụ Hà rõ ràng đã có vẻ buồn ngủ, Trần mù liền dìu bà cụ vào phòng.

Tôi lại ở ngoài sân thêm một hồi rồi mới về phòng, sau khi nằm lên giường, lại lấy Táng ảnh quan sơn ra nghiên cứu.

Âm tiên sinh chỉ hiểu một bộ phận nội dung của Táng ảnh quan sơn, tôi cũng không biết Táng ảnh quan sơn của tôi lúc này đã đến trình độ nào, hoặc giả bản thân biết đã nhiều hơn ông ta rồi.

Chỉ là không biết tại sao, ông ta vẫn không tới thu hồi cuốn sách da dê này?

Lẽ nào là bởi vì tôi vẫn chưa đọc hiểu triệt để, hay là bởi vì nguyên nhân nào khác?

Cơn buồn ngủ dần dần kéo tới, tôi cũng chẳng cố nhịn, mà nằm xuống ngủ luôn.

Giấc ngủ này không được ngon lành cho lắm.

Ban đầu tôi còn ngủ rất sâu, cũng chẳng biết được bao lâu, lúc thì cảm giác có gió lạnh luồn vào trong cổ, lúc lại thấy dưới chân lạnh ngắt ra, tay cũng lạnh không chịu được.

Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi liền muốn cuộn người lại.

Đây là bản năng của mỗi người, ngủ say rồi, nếu như lạnh, thì đều cố hết sức có thể nằm cuộn người vào trong chăn, chứ cũng chẳng muốn mở mắt ra.

Kết quả tay tôi lại không rụt vào được, giống như bị giật lại vậy.

Tôi rùng mình một phát, bất thình lình mở mắt ra.

Kết quả tôi phát hiện, cạnh giường tôi có một gã đàn ông trung niên mặc áo khoác bông đen xì xì đang ngồi, phần thắt lưng gã hơi hơi còng xuống, trên mặt cũng đầy vẻ ủ rũ.

Hai con mắt gã đang chằm chằm nhìn vào ngực tôi.

Hai bàn tay phân biệt túm lấy cổ tay tôi, dùng ngón tay của tôi bới gẩy trước ngực tôi.

Tiếng loạch xoạch vô cùng giòn giã.

Cho dù là tôi tỉnh rồi, mà gã hình như đều chẳng có cảm giác gì, động tác vẫn không hề dừng lại.

Trên ngực tôi, cái hộp gỗ dài cất Kim toán bàn hóa ra đã bị mở ra.

Thứ mà gã kéo tay tôi bới gẩy chính là Kim toán bàn!

“Tỉnh rồi?” Bất thình lình, lại là một giọng nói vô cùng âm u truyền tới.

Giọng nói này, không phải là từ trong miệng gã đàn ông phát ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận