Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1039: TÔI CÓ CÁCH

“Xét theo lẽ thường, trong phong thủy của Âm trạch, cổng khí Tử môn, thông thường sẽ không có thêm đường sống khác, chỗ này bèn phải bị bịt kín, để người ta nhìn thấy, nhưng không quay về được.”

Cũng đúng vào lúc này, Liễu Dục Chú đột nhiên nói: “Hai người xác định không có cách gì rồi sao?”

Ngô Mậu lắc lắc đầu.

Tôi nhíu mày, không lập tức khẳng định, mà trầm giọng nói: “Tôi cần thời gian, chưa chắc đã không có cách.”

“Bao lâu?” Liễu Dục Chú tiếp tục hỏi.

“Không biết...” Tôi lắc lắc đầu, lúc nói câu này, kỳ thực sự tự tin của tôi đã có chút không đủ nữa, bởi vì cho dù là cho tôi đủ thời gian, tôi cũng chưa chắc có thể tìm ra được phương pháp, xác suất lớn là người thiết kế chỗ này, không để lại bất cứ phương thức dự phòng nào có thể thay đổi hiện trạng.

Ngô Mậu đột nhiên nhỏ giọng nói: “Tôi thấy, hay là thế này? Lôi Phùng Bảo, Phùng Quân và lão điếc qua đây hết, dùng lạc đà kéo đủ ván gỗ, từ chỗ này của chúng ta bắc một con đường qua? Như thế này, chẳng phải không chạm vào chỗ cát đen đó nữa sao? Nếu như một hai người đối mặt với chỗ này, cho dù là Phong thủy tiên sinh, Âm dương tiên sinh, cũng phải chịu giam, nhưng chúng ta có người có đồ, có thể nhìn thấy đường, làm sao không đi qua được?!”

Đầu mày tôi nhíu chặt, phương pháp này của Ngô Mậu, được cái cũng có thể coi là một kế sách.

Hơn nữa y nói đúng thật không sai, Phong thủy tiên sinh và Âm dương tiên sinh tới chỗ này, cho dù là nhìn thấy đường, không có kế sách khả dụng cũng chẳng qua được, thân thủ còn chẳng ra sao nữa...

Kỳ thực, nếu là Thẩm Kế ở đây, nói không chừng cô ta ném vài tảng đá lên trên cát đen, đều có thể mượn lực nhảy qua trước khi tấm đá chìm xuống dưới.

Tôi đang định nói.

Thì Liễu Dục Chú đã trực tiếp mở miệng luôn: “Không cần đợi lâu như vậy, xem ra La Thập Lục cậu cũng không có cách gì hay, thời gian càng kéo dài, hoặc giả biến số mà cậu nói cũng sẽ càng nhiều, tôi có một cách, cậu đưa trảm quỷ đao cho tôi. Sau đó đều tránh ra một chút.”

Tim tôi thót lại một phát, cho dù là nghi hoặc, có điều tôi vẫn cứ đem trảm quỷ đao đưa cho Liễu Dục Chú.

Liễu Dục Chú rút từ trong ba lô sau lưng ra một cuộn dây thừng, gập lại thành hai sợi, quấn thật chặt lên trên cán đao của trảm quỷ đao.

Sau khi buộc chặt xong, gã còn dùng sức kéo giật một phát.

Sợi thừng phát ra một tiếng tưng khẽ, bị Liễu Dục Chú giật căng cứng, hơn nữa đầu buộc trên cán đao của nó, lại càng khóa chặt hơn nữa.

Liễu Dục Chú dừng tay lại, trầm ngâm một lát, gã lại thêm một sợi nữa, bèn thành ba sợi dây thừng buộc lên trên cán đao.

“Lùi sau.” Giọng nói nhàn nhạt từ trong miệng gã phát ra.

Hai người tôi và Ngô Mậu, lập tức liền lùi ra phía sau.

Liễu Dục Chú hơi hơi khom người, một tay cong lên, cẳng tay đặt ở trước người, năm ngón tay của bên tay còn lại nắm chặt lấy sống đao, cơ bắp trên cả cánh tay trong nháy mắt nổi lên, dồn đủ lực...

Chỉ nghe trong miệng gã phát ra một tiếng “Hây!” nặng nề, trảm quỷ đao giống như một mũi tên nhọn rời khỏi dây cung, “Vù!” một phát bắn bay ra ngoài!

Dây thừng trên cán đao “soạt soạt!” bay lên theo.

Rồi giây tiếp theo, bèn là keeng một tiếng!

Âm thanh nhức óc khó nghe vang lên, trảm quỷ đao cắm thật mạnh vào phần đỉnh của lối đi bên kia.

Mà lúc này, Liễu Dục Chú đã túm lấy đầu còn lại của dây thừng, cả sợi thừng đều căng lên, từ chỗ này của chúng tôi tới chếch phía trên của chỗ lối vào ở gần chục mét bên ngoài, hoàn toàn đều kéo căng cứng.

“Đây chẳng phải chính là đường sao? Từ trên sợi thừng này đi qua, liền có thể tới bên đối diện rồi, tôi kéo dây thừng, hai người qua trước.”

Nghe vậy, tim tôi lại thịch thịch thịch đập điên cuồng từng cơn.

Ngô Mậu cũng nhìn đần người luôn ra, được một hồi, y nhấc tay phải, giơ một ngón tay cái lên.

Đầu mày Liễu Dục Chú hơi nhíu lại, nói: “Không phải tâng bốc, anh và La Thập Lục ai qua trước, chọn một người đi.”

“Việc này...” Ngô Mậu lập tức do dự không quyết, y thăm dò nói: “Hay là để La tiên sinh...” Tôi hơi nheo mắt lại, hít sâu một hơi, nói: “Tôi qua trước, Liễu đạo trưởng, đợi lúc nữa không có người kéo dây thừng, anh đi qua kiểu gì?” Sau khi nói hết câu này xong, sắc mặt tôi lại ngưng lại một phát, bởi vì ngao sói cũng đang rên ư ử, tiếng rên đó của nó, rõ ràng tràn ngập bất mãn.

Tôi nhíu mày... cúi đầu nhìn sang ngao sói, sau đó nói: “Tiểu Hắc, mày không qua được, mày tìm được đường, đợi bọn tao qua bên kia xong, mày đi tìm lão điếc, cùng lão ở bên ngoài đợi bọn tao.”

Tiểu Hắc xì mũi một phát, bực bội cúi đầu xuống, móng chân dùng sức cào mặt đất tận mấy phát.

Tiếp đấy nó lại vụt ngửa đầu lên, sủa ầm tận mấy tiếng.

Đột nhiên, cơ thể nó nhảy vọt lên, một phát ngoạm về phía dây thừng trong tay Liễu Dục Chú.

Tốc độ của ngao sói cực nhanh, Liễu Dục Chú phản ứng càng nhanh hơn, gã vụt nhấc tay, không để cho ngao sói ngoạm trúng.

Đầu mày gã nhíu chặt, cúi đầu chằm chằm nhìn ngao sói.

Ngao sói lại sủa tiếp mấy tiếng, tôi đang định mở miệng, có điều Liễu Dục Chú ngược lại hạ tay xuống, đem một đầu dây thừng quấn đôi phát, rồi buộc một đầu thừng nữa lại, đưa đến cạnh miệng ngao sói.

Ngao sói há cái miệng ngao, một phát ngoạm lấy đầu dây thừng, nó đột ngột lùi sau mấy bước, dây thừng kéo càng căng hơn.

Ánh mắt Liễu Dục Chú nhìn sang tôi và Ngô Mậu.

Tôi không tiếp tục do dự, một tay túm lấy dây thừng, sau đó đi đến bên rìa hành lang.

Chiều cao của Tiểu Hắc không bằng Liễu Dục Chú, sau khi kéo căng, dây thừng phải thấp hơn một đoạn, có điều lực của nó không nhỏ, chắc sẽ không buông ra.

Tôi dùng mắt áng chừng phía dưới dây thừng, cách mặt cát khoảng chừng trên dưới một mét rưỡi, không đủ để cho người ta duỗi thẳng hai tay, treo người qua bên kia.

Tôi nín thở, hai tay nắm chặt dây thừng, sau khi thử lực dùng xong, đầu hướng về phía cửa vào của đầu kia lối đi, để toàn bộ phần lưng hướng xuống mặt đất, hai chân cong lên, dùng hai chân móc lấy dây thừng, cả người treo ngửa lên trên dây thừng.

Sợi thừng rất vững, cho dù là trọng lượng này của tôi, cộng thêm với ba lô, mà ngao sói đều tỏ ra rất nhẹ nhàng, con mắt màu xanh chằm chằm nhìn tôi.

Hai tay tôi lập tức dịch chuyển ra phía trước, nắm chặt lấy dây thừng, từng phát từng phát nhích ra trước.

Sau khi rời khỏi lối vào hành lang xong, phía dưới bèn là hạt cát đen xì xì.

Do nguyên nhân phương vị chỗ này, liên tục có gió xen kẽ giữa khí lạnh và hơi ấm thổi về phía đỉnh đầu tôi, lại từ cổ luồn vào bên trong áo, cái cảm giác đó kỳ thực khiến người ta rất khó chịu.

Hơn nữa phía dưới trống trải, trên mặt đất bèn là cát đen chết người, tôi chỉ có thể dựa vào hai tay hai chân, cái cảm giác sợ hãi thót tim đó hoàn toàn không đè nén nổi, khiến tôi vô thức nghiêng đầu liên tục nhìn phía dưới, mồ hôi trên trán bèn không ngừng lại được...

“Không đủ gan, thì đừng nhìn xuống dưới, mười mét rất gần, ngoan ngoãn trèo!”

Liễu Dục Chú trầm giọng quát một câu, lập tức khiến tâm tư tôi bị kéo quay về.

Tôi nuốt một miếng nước bọt, nghe theo lời gã, thu ánh nhìn về.

Lúc này tôi càng khâm phục Liễu Dục Chú và ba vị sư thúc bá nhà họ Liễu hơn.

Phải biết là, vào lúc đối phó với Trương Nhĩ, bốn người bọn họ, đều từ trên đỉnh núi cao mấy chục mét, trực tiếp xuống thẳng luôn cơ!

Hơn nữa Liễu Dục Chú còn là đi nữa!

Độ cao và nguy hiểm đó, người bình thường càng sẽ bị dọa cho vỡ mật.

Lực trên tay càng vững hơn một chút, tốc độ trèo của tôi bèn hơi nhanh hơn chút ít, đồng thời ánh mắt tôi cũng nhìn lên bên trên.

Chỉ có điều nhìn một phát thế này, liền khiến đầu óc tôi ong lên một phát, tay suýt chút nữa thì buông ra!
Bạn cần đăng nhập để bình luận