Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 516: TÔI ĐI MỘT MÌNH

Âm tiên sinh lại lần nữa im lặng.

Trần mù chằm chằm nhìn ông ta, con mắt màu xám trắng nheo lại thành một đường rãnh.

Ánh nhìn của tôi cũng hướng lên trên người Âm tiên sinh, chằm chằm nhìn ông ta.

Còn về Lưu Văn Tam, thì lão cũng châm một điếu thuốc, run rẩy kẹp giữa hai ngón tay, đốm lửa đung đưa qua lại, lúc mờ lúc tỏ.

Bà cụ Hà không biết quá nhiều chuyện về Dương Hạ Nguyên, nên ngược lại bình tĩnh hơn nhiều.

Bầu không khí trong sân rất căng thẳng, Thẩm Kế vẫn không hề lùi bước chút nào, đứng chắn trước mặt Âm tiên sinh.

Ánh mắt cô ta nhìn Trần mù càng thiếu thiện cảm hơn.

Phải qua đến tận mấy phút, Âm tiên sinh mới mở miệng nói: “Lão ta hút quá nhiều máu thiện thi, đang ở ranh giới giữa chết và không chết. Hôn mê bất tỉnh.” Những lời này lại khiến lòng tôi vô cùng kinh hãi.

Kỳ thực Âm tiên sinh có thể đem được Thi đan về, vừa nãy còn nói con đường thủy kia không bị phá hoại, là tôi đã có chút chuẩn bị tâm lý rồi.

Núi lở tuy nghiêm trọng, nhưng xác chết không bị tổn hại, Dương Hạ Nguyên cũng có xác suất cực lớn vẫn giữ được toàn thây, hoặc là y căn bản không hề chết.

Mấy câu nói này của Âm tiên sinh, đã kiếm chứng cho suy đoán của tôi.

“Thế ông có bồi cho lão một dao không? Đầu rớt rồi, thì lão cũng chẳng gây sóng gió gì được nữa.” Lưu Văn Tam rít mạnh một hơi thuốc, một phát cháy hết nửa điếu.

“Lão hút máu của thiện thi đủ nhiều, nên tôi mới có thể mổ bụng xác chết lấy Thi đan, huống hồ sinh khí lại liên quan mật thiết tới thân núi Phị Phát Quỷ, đã đạt được sự cân bằng vi diệu. Chém đầu của lão, sợ là sẽ lại phát sinh biến cố.” Âm tiên sinh lại giải thích thêm một câu.

Tôi hiểu rất rõ, câu nói này của Âm tiên sinh không phải nói bừa, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi có thêm rất nhiều lo âu.

Dương Hạ Nguyên bất tỉnh còn đỡ, một khi tỉnh lại, sợ rằng sẽ lập tức đi tìm kiếm tung tích của Thi đan.

Liễu Dục Chú có quan hệ không đơn giản với tộc Khương, gã có thể tìm tới đây, vậy thì bản thân kẻ có thể sai khiến tộc Khương như Dương Hạ Nguyên, cũng có thể tìm tới.

Trong lúc suy nghĩ, tôi vô thức ấn lấy bụng mình.

Lúc này tôi cũng chẳng cảm nhận được có chỗ nào khó chịu, ngoài việc có chút buồn nôn...

Trần mù không tiếp tục nhìn Âm tiên sinh nữa.

Lão ngoảnh đầu nhìn sang tôi, hỏi tôi bây giờ có cảm giác gì.

Tôi cười khổ nói cái gì cũng đều tốt cả, cơ thể cũng tràn trề tinh lực, chỉ là trong bụng có thêm một cái Thi đan, cái thứ cảm giác này không tốt cho lắm.

Cũng đúng vào lúc này, Âm tiên sinh lại đột nhiên mở miệng nói: “La Thập Lục, cậu cứ đi nghỉ một đêm trước đã, cho dù Dương Hạ Nguyên không tới, thì tình hình bây giờ cũng đã rất phiền phức nan giải rồi, tên đạo sĩ đó chắc chắn sẽ đeo bám không thôi, còn cả cái xác thanh thi đang đi theo các người nữa, chắc chắn cũng sẽ tiếp tục đi theo.”

“Nghỉ ngơi dưỡng sức tử tế, tôi cũng phải tốn chút thời gian suy nghĩ xem ứng đối như thế nào.” Ông ta nói xong lại nhìn tôi một cái thật sâu, rồi mới quay người đi về phía phòng của ông ta.

Vẻ mặt Thẩm Kế lạnh băng, ánh mắt cô ta nhìn tôi, dường như cũng có đôi chút thất vọng, quay người theo Âm tiên sinh vào trong phòng.

Trước khi về phòng, Hà Thái Nhi lấy một cái gương đưa cho tôi.

Tôi cũng dặn bọn họ phải cẩn thận, có trời biết Liễu Dục Chú và cái xác thanh thi kia có đột ngột quay lại hay không.

Về lại trong phòng, tôi ngồi xuống mép giường nhìn bản thân mình trong gương, phần tóc bạc ở mái chỗ thái dương đã hồi phục lại màu đen bóng trước đây, nếp nhăn trên trán và khóe mắt cũng phẳng phiu lại, đường nét trung niên trong tướng mạo cũng đã tiêu tan, tất cả hao tổn do Sinh thuật đem tới, cũng đã hoàn toàn biến mất không còn thấy nữa.

Tôi lờ mờ cũng phát giác rõ ràng, thứ Sinh thuật tiêu hao là Thọ Nguyên sinh khí, thứ Sát thuật tiêu hao e rằng chính là hồn phách, vậy nên sau khi sử dụng Sát thuật ba lần xong, tôi mới lập tức lực bất tòng tâm, hôn mê ngã xuống.

Cái Thi đan này ngoài việc bù đắp Thọ Nguyên cho tôi, cũng khiến hồn phách tôi trở nên đầy tràn, tác dụng phụ của Sát thuật cũng hết rồi.

Hồi tưởng lại những lời của Âm tiên sinh ban nãy, đợi Thi đan lại lần nữa rỉ sinh khí ra, tôi sợ rằng sẽ không chịu đựng nổi.

Vậy thì việc này liệu có thêm một khả năng hay không...

Trong tình trạng Thi đan không thể lấy ra ngoài mà tôi sử dụng Sát thuật, Sinh thuật, thì tiêu hao của cơ thể sẽ có thể lại lần nữa được bù đắp không? Nếu đúng là như vậy thật, thì để nó ở trong bụng tôi thêm một thời gian nữa, cũng có thể chấp nhận được.

Tôi cũng sẽ có thêm một khả năng tự vệ mạnh mẽ nữa!

Đương nhiên, tiêu hao quá độ liệu có di chứng nào khác hay không, tôi cũng không biết.

Chỉ là đối mặt với cái xác thanh thi kia, chúng tôi cũng sẽ không bị động thế này nữa.

Còn Liễu Dục Chú, thì trước mắt vẫn cứ là phiền phức hóc búa nhất.

Sau khi vuốt xuôi hết tư duy xong, tôi dẹp hết những ý tưởng dư thừa khác qua một bên, lấy Táng ảnh quan sơn ra tiếp tục nghiên cứu.

Mãi cho tới khi cơn buồn ngủ kéo tới, tôi mới nằm xuống ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi tôi tỉnh lại, cảm thấy cơ thể càng dễ chịu hơn, giãn gân cốt một chút, đều phát ra tiếng răng rắc, giống như sức lực đã mạnh lên một chút vậy.

Đứng dậy ra ngoài sân, Hà Thái Nhi đang bê đồ ăn sáng ra ngoài.

Lúc bà ta nhìn thấy tôi, nụ cười trên mặt càng nhiều hơn, bảo tôi đi đánh răng rửa mặt, sau đó ăn ít đồ ăn.

Kéo nước giếng lên, sau khi rửa ráy thu dọn một lượt xong, Trần mù, Lưu Văn Tam, và bà cụ Hà cũng lần lượt ra khỏi phòng mình.

Ánh mắt tôi hướng lên trên cửa phòng của Âm tiên sinh, cánh cửa vẫn cứ đóng chặt.

Mãi cho đến lúc sắp ăn xong bữa sáng, Thẩm Kế mới ra ngoài bê đồ ăn về phòng.

Lưu Văn Tam và Trần mù thương thảo đối sách, làm thế nào đối phó với xác thanh thi cùng Liễu Dục Chú.

Tôi cũng chen vào một câu, nói tôi có thể tiếp tục thử dùng Sát thuật, ít nhất có thể có một thủ đoạn tuyệt đối khắc chế xác thanh thi.

Kết quả lại bị Trần mù quả quyết ngăn cản, bảo tôi không được làm bừa, việc cần kíp bây giờ còn có một điểm, chính là phải nghĩ cách lấy Thi đan ở trong người tôi ra, không thể mạo hiểm được.

Hà Thái Nhi rụt rè nói một câu: “Hay là đi viện thử xem?”

Két một tiếng khẽ vang lên, cửa phòng Âm tiên sinh mở ra rồi.

Một giọng nói bình thản truyền tới: “Không tác dụng gì đâu, cái Thi đan này là Sinh khí hội tụ, tuy là Đan, nhưng cũng coi như đã dung hòa vào trong bụng của La Thập Lục, mấy người đi bệnh viện, căn bản cũng không nhìn thấy Thi đan ở đâu cả.”

Tôi kỳ thực cũng hơi có chút suy đoán, chỉ có điều không muốn nói rõ ra sớm thế, để tránh khiến Hà Thái Nhi quá thất vọng.

Nhưng Âm tiên sinh lại trực tiếp nói rõ ràng ra luôn...

Bầu không khí lại lần nữa rơi vào im lặng.

Âm tiên sinh đi đến trước bàn, ông ta nhìn tôi thật sâu, rồi lại nói: “Tên đạo sĩ đó không dễ đối phó, hôm qua nó không xuống tay giết người, Thẩm Kế hiểu rõ, bà cụ Hà hiểu rõ, Trần mù chắc là cũng hiểu rất rõ.”

“Lần sau, nó chắc là sẽ xuống tay giết người.”

“Minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, ở lại đây không an toàn, tộc Khương cũng có khả năng phái người tới bất cứ lúc nào, còn cả mục đích của cái xác thanh thi đó cũng chưa được xác định rõ, không thể ngồi im chờ chết được.”

Hơi thở của tôi gấp gáp thêm mấy phần, mí mắt cũng hơi hơi giật giật.

Giây tiếp theo, Âm tiên sinh liền nói: “Trực tiếp theo tôi đi Lương Châu luôn, trong thôn Kế Nương người của tôi rất nhiều, một khi lên núi Kế Nương, bất kể bản lĩnh bọn chúng lớn đến đâu, cũng không gây ra sóng gió gì được. Bọn chúng theo đến nơi, thì kiếm cơ hội diệt trừ hậu họa luôn.”

Lương Châu, huyện Các, thôn Kế Nương, thậm chí là cả núi Kế Nương, đều là sân nhà tuyệt đối của Âm tiên sinh.

Chủ tế canh phòng bảo vệ Kế Nương, sợ rằng cũng chẳng yếu vào đâu so với tộc Khương, thêm nữa còn có câu phép vua thua lệ làng.

Đề nghị này của ông ta không có vấn đề gì cả.

Đồng thời tôi cũng hoàn toàn xác định, tướng quẻ Trương Cửu Quái bói cho tôi, mãi cho tới lúc này hào thứ nhất mới hoàn toàn ứng nghiệm.

Tôi thở hắt ra một hơi dài, gật đầu nói: “Được, vậy thì đi huyện Các Lương Châu, một mình tôi đi với ông.”

“Một mình?”

Kể cả là Âm tiên sinh trong mắt cũng có sự ngạc nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận