Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 47: CẬU NHẮM MẮT LẠI ĐƯỢC KHÔNG?



Thần sắc gã trịnh trọng hơn nhiều: “Lưu tiên sinh, thù lao tôi chắc chắn trả cao! Bà đỡ âm linh nam này tôi chưa nghe qua bao giờ! Không phải đã nói là anh sẽ xin Lưu âm bà ở thôn Tiểu Liễu ra tay sao?”

“Hay là tôi với anh đi một chuyến, xin vị Lưu âm bà này? Bà ta có tự cao đến đâu, thì suy cho cùng cũng là bà đỡ âm linh, không thể không làm nghề được nhỉ?”

Tôi vốn đã thấy bó tay, lại còn bị tên béo này lơ luôn!

Nhưng nghe thấy gã nhắc đến tên bà nội, khiến tôi không giận nổi, tôi tuổi còn trẻ, lại là thằng đàn ông, khiến người ta nghi ngờ cũng là chuyện bình thường.

Dù gì quan niệm ban đầu của tôi cũng toàn là, bà đỡ âm linh đã gọi là bà đỡ rồi, thì chắc chắn phải là nữ, chuẩn nhất thì phải là bà già.

Lưu Văn Tam lại cười ha hả, nói: “Xưởng trưởng Châu, người không nhìn diện mạo, nước biển không dùng đấu đo, ai nói bà đỡ âm linh không được là nam?”

“La âm bà là cháu trai của Lưu âm bà, đỡ âm linh nhà họ Tạ và nhà họ Vương mà cậu nghe được, đều là tôi với cậu ta đi đỡ!”

“Vốn dĩ tôi nhận lời với cậu, hôm qua sẽ cùng cậu ra sông Dương, nhưng lại hoãn lại một hôm, cậu biết xảy ra chuyện gì không?” Giọng điệu Lưu Văn Tam trở nên vô cùng thần bí.

Thần sắc xưởng trưởng Châu rõ ràng trở nên ngờ vực, nghiêng đầu lắng nghe.

Lưu Văn Tam mới nói: “Nhà họ Cố của thành phố Khai Dương có một đứa con gái ngoài giá thú, bị khó sinh, còn kinh động xác chết! Tối hôm qua, La âm bà bận đỡ âm linh!”

“Đỡ âm linh ba lần trong vòng bảy ngày, La âm bà tuy tuổi đời không cao, nhưng tay nghề đã cao hơn Lưu âm bà rồi.”

“Nếu xưởng trưởng Châu thấy lời Lưu Văn Tam tôi nói không đáng tin, thì cậu có thể tìm người khác hỏi xem! Thời gian này, quý nhân cần vớt ở sông Dương không ít, bọn tôi còn phải nhanh nhanh đi làm.”

Lời của Lưu Văn Tam lúc trầm lúc bổng, khiến tôi nghe cứ ngẩn tò te ra.

Lão rất có tài ăn nói, xưởng trưởng Châu cũng lập tức hoảng hồn, vội cười hùa theo: “Lưu tiên sinh, ý tôi không phải thế! Là tôi có mắt như mù!”

Gã xuống xe, dùng bộ dạng rụt rè vâng dạ đi mở cửa xe cho tôi và Lưu Văn Tam.

Sau khi lên xe, gã vừa lái xe ra phía sông Dương, vừa hiếu kì hỏi tôi chuyện nhà họ Cố, còn nói gã có nghe nói đến Cố Nhược Tầm, trông rất xinh đẹp, đáng tiếc lại là đứa ngốc.

Năm đó khi được đón về nhà họ Cố, còn có rất nhiều lời dèm pha đồn thổi, nói rằng nhà họ Cố có thể sẽ tuyển rể, kết quả cô tiểu thư ngốc này đến gia phả cũng không được vào, bị đuổi ra khu nhà cổ, cũng chẳng biết ễnh bụng lên với ai.

Tôi nghe rất khó chịu, không bàn luận thị phi của người khác sau lưng, hơn nữa nhà họ Cố còn cho tôi với Lưu Văn Tam một khoản tiền lớn! Nhân phẩm của Cố Nhược Lâm và Cố Khai Dương cũng không tồi!

Tôi hít sâu một hơi, nói một câu: “Xưởng trưởng Châu, Cố Nhược Tầm bị kinh động xác chết đấy, trước khi đỡ âm linh cũng có hại chết mạng người! Nói linh tinh về vong khách, nửa đêm có quỷ gõ cửa, những chuyện này tốt nhất hỏi ít thôi.”

Quả nhiên, gã bị câu nói này của tôi dọa cho.

Lập tức gã cũng không dám nói thêm gì, chỉ cười gượng gạo nói một câu: “Tôi chẳng qua cũng chỉ hiếu kì thôi mà.”

Tiếp đó, xưởng trưởng Châu lại thăm dò hỏi một câu: “Sau khi đỡ âm linh xong, chắc không có loạn gì nữa chứ?”

Tôi gật gật đầu, trả lời: “Nếu thờ cúng âm thai tử tế, thì sẽ không có chuyện tác quái.”

Xưởng trưởng Châu gật đầu vẻ nghĩ ngợi, lại thận trọng hỏi tôi, chuyện này có chắc không?

Tôi hơi bực mình, trả lời là chắc chắn.

Xưởng trưởng Châu mới nói: “Thế tôi hoàn toàn yên tâm đón bà xã tôi về rồi.”

“Còn nữa, La âm bà có biết không, trưa hôm nay, Cố Khai Sơn nhà họ Cố mất rồi, nghe nói là ra bờ sông Dương nhảy sông, đến giờ vẫn chưa vớt được xác. Thế là do ông ta nghĩ không thông, chắc là không liên quan gì đến đứa con gái ngoài giá thú ngốc của nhà họ Cố nhỉ?”

Câu nói của xưởng trưởng Châu, khiến đồng tử tôi co mạnh lại.

Lập tức ngạc nhiên nghi ngờ nhìn sang Lưu Văn Tam.

Lưu Văn Tam cũng nhíu chặt mày: “Cố Khai Sơn chết rồi? Hôm qua lão còn uy phong lắm mà, sao lại nghĩ quẩn nhảy sông?”

Trong lòng tôi cũng thấy không tự nhiên.

Theo lý mà nói, Cố Nhược Tầm đã hoàn thành đỡ âm linh, cũng được Đường Tiểu Thiên đón về nhà họ Đường, chuyện này chắc chắn không liên quan gì đến Cố Nhược Tầm, nếu như mà chuyện thờ cúng âm thai có vấn đề.

Thì đầu tiên có chuyện là người nhà họ Đường, tiếp đó là đến Cố Nhược Lâm và Cố Khai Dương, cũng chẳng có chuyện tìm Cố Khai Sơn gây chuyện đầu tiên! Lấy điện thoại ra xem, Cố Nhược Lâm cũng không nhắn tin wechat cho tôi...

Tôi nhẹ cả người, vô thức nói: “Tiểu thư Cố Nhược Lâm không tìm tôi, chắc không phải đỡ âm linh có vấn đề.”

Lưu Văn Tam cũng gật đầu, không nói gì thêm.

Chỉ có điều, trong đầu tôi vì chuyện này, mà bị một làn mây mỏng bao trùm. Tất cả đều chỉ là suy đoán của tôi mà thôi! Vẫn chưa thể hoàn toàn khẳng định!

Trong lúc do dự, tôi nhắn một tin cho Cố Nhược Lâm, hỏi cô ta nhà họ Cố có gặp phải chuyện gì lạ không. Với chuyện của Cố Khai Sơn, tôi ngậm mồm không nhắc đến. Có điều, Cố Nhược Lâm mãi không trả lời tin nhắn của tôi...

Đợi đến lúc tôi sắp đến sông Dương, cô ta mới trả lời tôi cô ta không gặp chuyện gì lạ cả.

Chỉ là hôm nay nhà họ Cố xảy ra chuyện... Lúc trưa, bác cả của cô ta, Cố Khai Sơn, ra sông Dương nhảy sông rồi, xác chết đến giờ vẫn chưa vớt được.

Bây giờ cả nhà cô ta, vẫn còn đang đợi ở bến tàu sông Dương, đội vớt xác vẫn đang lặn tìm, nếu đúng là không được, có lẽ lại phải tìm Lưu tiên sinh giúp đỡ.

Tôi hoàn toàn không có cảm tình gì với Cố Khai Sơn, mở mồm ra là nói bọn tôi là đạo sĩ rởm lừa bịp. Nhưng làn mây âm u và nỗi sợ trong lòng, cứ khiến tôi cảm thấy bất an.

Vô duyên vô cớ, gương mặt khủng khiếp của Đường Tiểu Thiên cứ lởn vởn trước mặt tôi.

Vậy nên tôi lại gửi một tin nhắn cho Cố Nhược Lâm: “Cẩn thận Đường Tiểu Thiên, tốt nhất đừng tiếp xúc với hắn, cũng đừng lên thị trấn chỗ khu nhà cổ.”

Chuyện này tôi cũng không chắc có liên quan đến Cố Nhược Tầm hay không, nhưng tôi có cảm giác Đường Tiểu Thiên không bình thường.

Gửi tin nhắn này xong, tôi do dự một chút, nhắn tiếp: “Nếu như có chuyện gì lạ, thì lập tức tìm tôi.”

“Vâng, cảm ơn anh, La âm bà!” Cố Nhược Lâm trả lời tôi ngay.

Cũng vào lúc này, xe dừng lại. Xưởng trưởng Châu mở cửa xuống xe, tôi và Lưu Văn Tam cũng xuống cùng.

Sông Dương có rất nhiều bến tàu, đoàn người nhà họ Cố không có mặt ở đây.

Mà bến tàu này chúng tôi từng đến một lần, mấy hôm trước lúc vớt xác Tạ Ngọc Khiết, Lưu Văn Tam lái thuyền ở đây đi.

Sau khi xuống xe tôi mới phát hiện, gã xưởng trưởng Châu này vừa béo vừa lùn, thấp hơn tôi cả nửa cái đầu.

Gã lúc nào cũng cười híp mắt, cho người ta cảm giác hoàn toàn không giống với nhà họ Vương, họ Tạ và họ Cố, trông không giống như người có tiền...

Nhưng Lưu Văn Tam nói gã là đơn hàng lớn, trong đầu tôi nghĩ, đúng là ứng với câu ban nãy Lưu Văn Tam nói để bảo vệ tôi.

Người không nhìn diện mạo, nước biển không dùng đấu đo!

“Xưởng trưởng Châu, trời tối mới được xuống nước, giờ vẫn còn sớm, cậu cứ suy nghĩ đi, tốt nhất là đừng có theo bọn tôi.” Lưu Văn Tam cúi đầu nhìn thời gian, đột ngột nói.

Tôi chợt căng người, gã xưởng trưởng Châu này muốn theo chúng tôi xuống sông Dương? Thế này chẳng phải gây loạn sao? Nhỡ mà có chuyện gì, thì không chỉ phải vớt xác đỡ âm linh, mà còn phải vớt gã nữa!

Gã nặng như thế, Lưu Văn Tam chưa chắc đã vớt được.

Vẻ cười đùa trên mặt xưởng trưởng Châu cũng lập tức biến mất, thần sắc gã rất cô đơn và hiu quạnh, ngẩn ngơ nhìn sông Dương, sau đó nhe răng cười, nói: “Lưu tiên sinh, chuyện này chúng ta không phải đã nói từ trước rồi sao, anh đưa tôi đi đón bà xã nhà tôi về, nếu như cô ấy đưa tôi xuống dưới, thì đấy là số của tôi.”

“Nếu cô ấy theo tôi về, thì mọi người đều mừng, nếu có chuyện gì thật thì anh cũng không cần quản tôi.”

“Di thư, tôi đã viết sẵn rồi. Tiền ở cốp sau xe, nếu như tôi không lên được bờ, thì anh với La âm bà tự lấy.” Nói đến đây, sắc mặt của xưởng trưởng Châu nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Tôi ngầm cảm thấy xưởng trưởng Châu là người thuộc phái lạc thiên (vui vẻ cả ngày), cũng chẳng có tâm địa gì.

Sợ là chuyện vợ gã rơi xuống nước, không đơn giản như thế.

Nếu không, một người đang sống sờ sờ, bỏ cuộc sống tiền tài sung túc, nói những lời này để làm gì?

Nếu mà rơi xuống nước, lại còn bảo bọn tôi không cần quản gã?! Để gã chết chìm dưới sông Dương?!

Lưu Văn Tam không nói gì nữa. Một lúc sau, lão mới thở dài một tiếng, nói một câu: “Xưởng trưởng Châu, xuống nước phải làm thế nào, không phải cậu chủ chi thì quyết định được, người vớt xác có quy tắc của người vớt xác, đưa cậu đi theo không vấn đề, gặp chuyện cậu phải nghe lời tôi, tôi quyết định, nếu không thì không đưa cậu xuống nước theo được.”

Xưởng trưởng Châu híp mắt cười, gật đầu: “Xong luôn!”

Tôi nhìn ngang nhìn dọc, bởi vì xung quanh bến tàu, không thấy Trần mù.

Lưu Văn Tam vỗ vỗ vai tôi: “Yên tâm đi Thập Lục, Trần mù nhận lời đến, thì chắc chắn sẽ đến, lúc nữa xác chết lên bờ phải đưa về nhà xưởng trưởng Châu, lúc đấy cậu ta không được lái xe, phải để Trần mù đưa xe, ra khỏi con đường âm này, nếu không, chúng ta không đi ra được.” Lão chỉ một vòng con đường bao quanh bến tàu.

Đối với đường thủy và đường âm, tôi vẫn nghe không hiểu, đến cả kiến thức nửa vời cũng không có, chỉ còn cách đến lúc đó thấy gì hỏi nấy.

Trong đầu tính toán thời gian, lái xe đã mất nửa tiếng, cái xe ba bánh rách của Trần mù, còn phải dùng chân đạp, ít nhất cũng phải đạp hai tiếng mới đến được đây...

Bến tàu giáp với đường có một quán ăn đồ sông tươi, Lưu Văn Tam nói qua đó ăn chút gì đó trước, tế cái miếu ngũ tạng, đến tối mới có sức xuống nước.

Tiện đấy bảo xưởng trưởng Châu kể chuyện vợ gã cho tôi nghe, để tiện cho lúc vớt xác lên, còn đỡ âm linh ngay.

Mấy người vào đến quán ăn, chủ quán ra chào đón.

Đây cũng là thiếu phụ tầm ba mươi tuổi, nhìn trông rất có hương sắc.

Thậm chí tôi có cảm giác, cô ta và Lưu Văn Tam có chút đong đưa, tuy không mở mồm, nhưng cứ như đang giao lưu với nhau vậy.

Cô ta xếp chúng tôi ngồi ở một bàn ăn ngoài trời nằm bên rìa quán ăn, còn thân mật nói một câu lão Lưu, có phải cứ lên món như cũ không?

Lưu Văn Tam gật đầu, cô ta liền lắc eo, đi vào phòng bếp ở bên cạnh.

Tôi nghi hoặc nhìn Lưu Văn Tam một cái, rồi lại nhìn qua phòng bếp, trong lòng nhủ thầm.

Lưu Văn Tam sợ là không đơn giản, cái quán ăn này, không chừng bình thường lão không chỉ đến ăn mỗi đồ sông thôi đâu!

Cũng lúc này, xưởng trưởng Châu bất chợt ngại ngùng cười với tôi, rồi nói: “Gì nhỉ, La âm bà phải không, tôi có một yêu cầu nho nhỏ, không biết cậu có đồng ý được không?”

Tôi ngẩn người, nói: “Xưởng trưởng Châu, anh cứ nói thẳng là được.”

Xưởng trưởng Châu gãi gãi đầu, nói: “Cậu đỡ âm linh có bịt mắt lại được không?”

Tôi: “....”

Gã lại lập tức nói: “Tôi cũng chẳng có ý gì khác... Nói chung cậu là đàn ông, có hơi bất tiện...”

Tôi bực mình nói một câu: “Thế khoa phụ sản còn có cả đống bác sĩ nam thì sao?”

“Tôi bịt mắt lại đỡ âm linh? Nhỡ mà xảy ra biến cố gì, vốn dĩ là tình huống không có gì, cũng có thể khiến cả bọn chết trên sông Dương!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận