Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 774: GIỎI MÀY THẰNG NGHỊCH TỬ!

“Cha ta không những thua, mà còn thua một cách hoàn toàn triệt để, Khâu Xử Đạo không giống với Lý Âm Dương.”

“Tuy Lý Âm Dương vì để báo thù, vũ hóa thành ác, nhưng hắn dù sao vẫn là Âm dương tiên sinh, Thiện thi đan có thể dẫn dắt lý trí của hắn, với tư cách là Âm dương tiên sinh, bản lĩnh của hắn nhất định cũng cao hơn Khâu Xử Đạo.”

“Khâu Xử Đạo chỉ là một Phong thủy sư, càng quan trọng hơn là, ông ta bày ra bao nhiêu bố cục thế này để khiến bản thân thành Thiện thi, quyết không thể nào để Ác thi đan đồng hóa mình. Hai bên xung đột, nhất định xác hủy, cha ta giỏ tre múc nước cũng bằng không, lão sẽ còn vì vậy mà mất mạng.”

Dương Thanh Sơn nói hết những lời cuối cùng này xong, bèn trầm mặc không nói, lặng lẽ nhìn lên bên trên nấm mồ Phị Phát Quỷ.

Tôi đại khái cũng đã nghĩ rõ ra, đồng thời nhìn phía bên đó, cảnh giác việc phát sinh biến cố cuối cùng, tuy khả năng này đã rất nhỏ, nhưng vẫn cần phải cẩn thận.

Còn về Lưu Văn Tam, lão trực tiếp ngồi luôn ra đất, lần mò trên người lão mãi một hồi, hạ thấp giọng làu bàu một câu: “Hết rượu rồi, đã xuống nước còn không được làm miếng cho ấm người, bất kể ông ta coi cái gì là đá mài, chung quy vẫn là chúng ta ra ngoài rồi, nhanh nhanh mà về, chú còn phải kiếm vài chai.”

Lúc này gần như tất cả đạo sĩ, cùng với người của tộc Khương đều đã lên trên ngôi mộ Phị Phát Quỷ, bọn họ đang trải phẳng chỗ vải ngũ sắc, trên cơ bản là giao thoa từ phần đỉnh mộ kéo xuống dưới, năm tấm vải lại giống như phân tách nguyên cả ngôi mộ ra vậy.

Cơ thể tôi đột nhiên cứng đờ lại một phát, trên trán lập tức rịn ra một lớp mồ hôi dày đặc...

Vừa nãy ra ngoài gấp quá, tư duy thì càng căng cứng, nên khi nhìn thấy đám người Liễu Tam Nguyên, trong đầu đều chỉ đang nghĩ, ai là tay trong của Dương Hạ Nguyên, ai là phản đồ.

Thế nên tôi lại bỏ qua việc, trong đám đông, không nhìn thấy Trần mù và ngao sói!

Lẽ nào, trước đây lúc bọn họ dồn đuổi đám đạo sĩ huyết sát vào trong mộ, đã xảy ra chuyện rồi?

Nghĩ đến đây, tim tôi liền thắt mạnh lại.

Mồ hôi trên trán thì càng như hạt đậu lăn xuống dưới.

“Thanh Sơn tiền bối, hai người đợi ở đây, tôi phải qua tìm Liễu Tam Nguyên hỏi một việc.” Tôi cuối cùng không nhịn nổi, khàn giọng mở miệng nói.

Dương Thanh Sơn không hề hỏi gì tôi.

Lưu Văn Tam đang định mở miệng, thì đột nhiên mặt lão cũng cứng đơ lại, không nói nữa.

Chỉ chửi bậy một câu, nói một chữ địt.

Tôi nhanh chân đi lên trước, rất nhanh đã đến phía trước nấm mồ Phị Phát Quỷ.

Lúc này ở đây chỉ còn lại hai người.

Một người là Liễu Tam Nguyên, người còn lại là Liễu Dục Chú.

Liễu Dục Chú lúc này đang ở dưới đất mài mực, đó là một khay mực vô cùng lớn.

“Đại trưởng lão, Trần mù và ngao sói đâu?” Đến trước mặt Liễu Tam Nguyên, giọng tôi càng khàn hơn nữa, mí mắt liên tục giật không ngừng,

Liễu Tam Nguyên chăm chú nhìn tôi.

Vân ngang trên trán, dường như lại còn sâu hơn lúc tôi gặp ông ta, lông mày dày đậm dường như trở nên dài hơn một chút, xương gò má cao, môi mỏng, viền tai lộn ra ngoài, cùng với dái tai nhọn nhọn thì chẳng có thay đổi gì.

Cự ly gần rồi, tôi mới nhìn rõ, vị trí phía dưới đuôi mắt cùng bên trên xương gò má, hóa ra lại có một đường vân.

Đường vân này trên tướng mặt gọi là Vân phá quyền (vân phá xương gò má).

Nếu Vân phá quyền nằm trên xương gò má trái, thì đại biểu cho việc người này trở mặt với thế hệ trước, quan hệ xấu với con cái, nếu Vân phá quyền nằm ở bên phải, thì bị anh em ruột thịt và vợ chồng liên lụy.

Nếu như cả hai bên đều có Vân phá quyền, vậy thì là khi hợp tác làm việc với người khác, đến cuối cùng sẽ bị người ta đoạt quyền, không thể khống chế đại cục!

Chỉ có điều hiện giờ, hai đường Vân phá quyền kia đang dần tiêu tan, phẳng ra bằng một tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Điều này liền đại biểu, lúc trước ông ta từng khả năng đối mặt với mệnh số tướng mặt hai bên Vân phá quyền.

Chỉ có điều tướng mặt không nói lên được tất cả, tướng quẻ cũng đồng thời giống như vậy, quẻ bói ra cũng có khả năng bị phá vỡ, chỉ cần bản thân mạng đủ cứng.

Bây giờ tướng mặt này bèn đã nói lên rằng, Vân phá quyền đã bị phá vỡ rồi.

Giây tiếp theo, mắt của Liễu Tam Nguyên đột nhiên nheo lại một phát, thành một đường rãnh.

Tôi vốn đã đang nhìn đối diện với ông ta, giây phút này, trong lòng tôi không khỏi ớn lạnh.

“La Tiên sư không cần lo lắng, tên Quỷ bà đó cùng ngao sói bị thương trong lúc đối phó với đạo sĩ huyết sát, ta để Khương Manh và Khương Yển đưa đi chăm sóc, lúc này bọn họ chắc ở núi đá của vùng ngoại vi, không có vấn đề về an toàn.”

“Ta sắp khởi phù, La Tiên sư nếu không có việc gì khác, thì mời lùi sau đi.” Giọng điệu của Liễu Tam Nguyên dường như đã ổn định hơn không ít.

Tôi theo bản năng ôm lấy ngực, lại lần nữa đi về phái Dương Thanh Sơn và Lưu Văn Tam.

Sau khi qua đó, Lưu Văn Tam đã đứng dậy rồi, sắc mặt của lão cũng rất mất tự nhiên.

Rất rõ ràng, phản ứng vừa nãy của tôi, chắc là khiến Lưu Văn Tam cũng nghĩ đến Trần mù.

“Chú Trần không sao, chú ấy ở núi đá phía ngoài dưỡng thương, đợi lúc nữa chúng ta qua đó.”

Tiếp đấy tôi lại nhìn sang Dương Thanh Sơn, khàn khàn hạ giọng nói: “Là ông ta.” Chỉ là sau khi nói xong mấy chữ này, tôi liền im miệng không nói nữa.

“Đã xem đến tận giờ rồi, không phải vội đi ngay, xem hết xong rồi đi cũng chưa muộn. Phù của nhà họ Liễu, chẳng phải ngoài Áp trấn thần chú, còn có thể để cậu học hai đạo nữa sao?” Dương Thanh Sơn mở miệng nói, biểu cảm của hắn được cái chẳng có thay đổi gì.

Lòng tôi kinh hãi, quả nhiên, trước đây Dương Thanh Sơn liên tục ở bên cạnh tôi, vốn dĩ nhà họ Liễu đồng ý cho một đạo phù, sau đó Liễu Dục Chú và Lưu Văn Tam hợp tác diễn kịch, lại tìm lý do đòi thêm một đạo nữa, như thế là thành hai đạo phù rồi.

“Không sai.” Tôi gật gật đầu.

“Ngũ Đế Phong Táng Phù, cậu đi đòi về, một đạo còn lại ta không can thiệp, cậu có thể tùy ý đi chọn.” Dương Thanh Sơn lại lần nữa mở miệng.

Mặt tôi đột ngột biến sắc, tâm trí thì càng kinh hãi chấn động.

“Liễu Tam Nguyên chịu cho? Ngũ Đế Phong Táng Phù này, chẳng phải lợi hại nhất của nhà họ...”

Tôi còn chưa nói hết câu, Dương Thanh Sơn đã liền trả lời: “Đích thực là lợi hại nhất, nhưng cũng là đạo phù bọn họ không sao chép được, dùng một lần là mất, cậu đòi, ông ta nhất định sẽ cho, nhưng đợi cậu vẽ ra xong, ông ta nhất định sẽ tới tìm cậu đòi thành phẩm.”

“Cậu không cần lo lắng, bởi vì hiện giờ cậu là Tiên sư của tộc Khương, cũng là vị Tiên sư duy nhất của tộc Khương, ông ta sẽ không động đến cậu, thậm chí sẽ còn bảo vệ cậu.”

Đuôi mắt tôi giật một phát, đối với mấy câu phía sau này của Dương Thanh Sơn, trong lòng tuy có một bộ phận tán đồng, nhưng lại không thể tán đồng toàn bộ.

Dạng tồn tại như Liễu Tam Nguyên thế này, quá mức lạnh lẽo, cũng quá đỗi khiến người ta nghĩ mà thấy sợ.

Bởi vì không hay không biết, anh liền có khả năng trở thành con cờ của ông ta, anh tưởng rằng ông ta đứng sau lưng anh, nhưng không chừng, ông ta đã coi anh là một con cờ phế hoặc là một hòn đá mài dao có thể lợi dụng được.

Có điều đối với đạo phù này, tôi cũng vô cùng động lòng.

Phù niêm phong mộ, đối với tôi mà nói, phải nói là quá mức phù hợp.

Đúng vào lúc này, khóe mắt của tôi nhìn thấy những đạo sĩ và người của tộc Khương kia đều đã xuống khỏi nấm mồ, lập tức liền ngoảnh đầu qua xem.

Trên cơ bản mỗi một người mặc đạo bào, đều đi đến trước khay mực kia, mỗi một người đều cứa đứt ngón tay, xả máu...

Tuy khoảng cách không gần, nhưng tôi cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, mực ở trong cái khay mực đó, đã dần biến thành màu đỏ tươi...

Giây tiếp theo, bất chợt trên nấm mồ Phị Phát Quỷ, lại bắt đầu chấn động mạnh.

Đồng thời vọng ra ngoài, còn có tiếng gào thét thảm thiết!

Cái âm thanh đó, chẳng phải chính là của Dương Hạ Nguyên sao?

Trong tiếng hét thảm, tôi còn nghe rõ mấy chữ ở trong đó.

“Nghịch tử! Giỏi mày thằng nghịch tử! Có chết, tao cũng phải lôi mày cùng lên đường!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận