Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 571: NHẮC NHỞ CỦA TỪ THI VŨ

Cô ta đầu tiên mím môi, sau đó mới nhanh chân chạy về phía tôi.

Giây tiếp theo, cô ta đã chạy tới trước mặt tôi.

Trong mắt cô ta tràn ngập niềm vui, thứ khó che giấu được còn cả thân người hơi run rẩy vì kích động.

Vốn dĩ tôi còn tính toán xem làm thế nào để bố trí ổn thỏa việc đặt kỳ lân đồng, tư duy nội tâm còn tương đối hỗn tạp.

Vậy mà đứng gần trước mặt Từ Thi Vũ.

Nhìn đối diện với cô ta, tôi lại lờ mờ có một cảm giác yên ổn, trong lòng cũng dâng lên chút niềm vui.

Tóc mai của cô ta hơi có vài phần rối loạn, tôi vô thức muốn giúp cô ta vuốt xuôi mái tóc.

“La Thập Lục, anh bận xong rồi à?” Thân người Từ Thi Vũ dần bình ổn lại, cô ta khẽ hỏi tôi.

Tôi gật gật đầu, đồng thời cũng giơ tay lên.

Từ Thi Vũ khẽ cắn môi, cô ta mở to mắt nhìn tôi.

Thế nhưng đúng vào lúc này, trong sân lại vọng ra một giọng nói mừng rỡ: “La tiên sinh! Cậu tới rồi à!”

Phùng Khuất đang giám sát công việc cũng vội vàng chạy ra khỏi cổng, thần sắc hắn cũng rất hưng phấn.

“Chuyện nhà họ Sài cậu bận xong rồi hả? Mau vào xem xem căn nhà này thế nào, cậu có vừa ý không!” Phùng Khuất chạy đến trước mặt tôi, rồi lập tức làm một động tác mời, bảo tôi vào trong sân.

Tôi kỳ thực rất lúng túng, tay đã giơ lên được một nửa, chỉ còn cách buông xuống.

“Kiếm mấy người khiêng đồ vào trong nhà đặt xuống trước đã.” Tôi ho khan một tiếng, tay thuận thế chỉ vào chiếc xe bán tải kia của nhà họ Sài.

“Được.” Phùng Khuất lập tức liền đi gọi công nhân.

Từ Thi Vũ tự mình vuốt lại mái tóc, rồi cười tươi như hoa: “Vào trong nhà xem xem đi, tôi với Phùng Khuất giám sát rất nghiêm ngặt, hoàn toàn xây dựng theo sơ đồ bản vẽ, anh xem xem còn có vấn đề gì không?”

Từ Thi Vũ đã quan sát thấy ý đồ của tôi rồi?

Tôi lập tức cảm giác tay chân có chút luống cuống.

Vừa hay thuận theo ý cô ta vào trong sân.

Căn nhà cũ đã hoàn toàn không còn tồn tại, thay vào đó là một khu nhà lớn hoàn toàn mới mẻ.

Phía bên trái của khu nhà, cũng là vị trí Mão, tường bao trực tiếp vòng qua một vòng, để chừa lại một chỗ lõm.

Ba mặt còn lại thì hai mặt trước sau dài bằng nhau, bên phải hơi dài, chỉnh thể khu nhà là hình chữ nhật dạng lõm.

Tôi lấy Định la bàn ra, cúi đầu nhìn kim chỉ của la bàn.

Kim chỉ ở giữa hơi hơi nổi lên trên, hình thành kim đoài.

Cả khu nhà này, sử dụng nguyên lý nhà phong thủy Mão vị không đủ quỷ mê muội, Thanh Long há miệng phúc đến nơi.

Dựa vào mắt nhìn thì không có vấn đề gì, xem kim chỉ của Định la bàn, cũng biểu hiện bình thường.

Tôi gật gật đầu nói: “Kim đoài nổi lên, Phúc thần hộ pháp. Căn nhà phong thủy này ngoài hai câu Ngoại trạch hình mà trước đây tôi nói ra, còn có hai câu Trạch lý phía sau.”

“Quan cư phần xá nhân hưng vượng, kim hi phát tài bách sự hưng”

Nụ cười trên mặt từ Thi Vũ càng nhiều hơn.

Tôi lại nhìn một hồi kiến trúc của căn nhà, xác định mấy lần nữa không có sai sót gì, mới hỏi Từ Thi Vũ, trong quá trình xây dựng nhà có phát sinh chuyện lạ gì không?

Lần đó tôi và Từ Thi Vũ trú ở trong đây, ban đêm nghe thấy tiếng hút tẩu thuốc xoành xoạch.

Lúc đó tôi phán đoán nhà cũ là nơi gọi quỷ, khả năng là vong khách qua đường.

Vì để phòng ngộ nhỡ, tôi vẫn cảnh giác hơn không ít.

Từ Thi Vũ đầu tiên lắc đầu, rồi sau đó lại gật đầu, hơi nghĩ ngợi chút xong mới trả lời: “Đầu tiên nhất thì là có, mấy ngày các anh đi xong, lúc lắp xà nhà ấy, kết quả lắp lên xong xà nhà liền rớt xuống, không cách gì dựng được.”

“Không còn cách nào nữa, Phùng Khuất đi hỏi Lưu Văn Tam, chú Văn Tam cũng chẳng biết làm thế nào, cuối cùng chú ấy nghĩ ra một chiêu, chú ấy bảo anh còn thiết kế một tấm bình phong trên đường, thử xây tấm bình phong đó trước xem. Quả nhiên, bình phong xây dựng xong lại đi lắp xà nhà thì chẳng có chuyện gì nữa.”

Tôi gật gật đầu nói: “Phòng nhiều đường hẹp sát thành thương, thương dài sát mạnh phá nhân phòng, không lắp được xà nhà cũng rất bình thường, bây giờ bình phong vẫn còn chút vấn đề, rất nhanh là có thể tránh hết toàn bộ rồi.”

Tôi lại hỏi từ Thi vũ một số chi tiết, ngoài bình phong và xà nhà ra, thì không còn bất cứ chỗ nào quái dị nữa.

Tôi hơi yên tâm lại, thế này xem ra chắc chắn không có vấn đề lớn gì nữa rồi.

Trong thời gian này, Phùng Khuất đã sắp xếp người khiêng kỳ lân đồng phủ vải đỏ vào trong, đặt ở trong góc tường mé bên phải.

Hắn tới hỏi tôi, hai món đồ này tới lúc đó thì đặt ở cổng à?

Tôi lắc lắc đầu, nói đặt ở chỗ bình phong ấy, tôi sẽ làm một thiết kế, bảo công nhân xây thêm một số thứ.

Phùng Khuất gật đầu lia lịa, hắn lại hỏi tôi có hài lòng với căn nhà này không, tôi gật gật đầu nói không tồi, Phùng Khuất liền vui không kể xiết, nói hắn không làm phiền chúng tôi nữa, ở đây có hắn giám sát là được.

Vốn dĩ tôi còn hơi tự nhiên một chút, kết quả Phùng Khuất nói thế một phát, liền cảm giác có chút ngại ngùng.

Lấy giấy lanh mịn ra, tôi vẽ một sơ đồ thiết kế nhỏ, dạng giống như căn nhà nhỏ của Miếu thổ địa, bảo Phùng Khuất sắp xếp cho công nhân đi xây, yêu cầu toàn bộ đều sử dụng gỗ dẻ.

Trong phong thủy, gỗ dẻ là sinh thụ gãy vẫn không chết, phối hợp với loại linh thú Kỳ lân này, có tác dụng kỳ diệu tương hợp tăng ích lợi.

Làm xong những việc này, tôi mới triệt để định thần lại, ngoảnh đầu nhìn sang Từ Thi Vũ: “Giám sát công việc thời gian dài như vậy chắc chắn cũng rất bức bối, ra ngoài dạo chút?”

Vừa nãy trong lúc tôi vẽ sơ đồ thiết kế và bàn giao với Phùng Khuất, thì Từ Thi Vũ đang xoa đầu ngao sói.

Từ Thi Vũ sau khi đứng dậy, Tiểu Hắc cũng lập tức lật người dậy, còn xì mũi một cái.

“Được.” Từ Thi Vũ khẽ gật đầu, cô ta đồng thời cũng nói: “Bà con hàng xóm cũng muốn cảm ơn anh, thời gian gần đây, trong phố có không ít việc hỷ, có hàng xóm chịu đựng rất nhiều năm rồi, trong nhà đều nghèo khổ khó khăn, thì có người nhà máy đột nhiên phát thưởng, cũng có người mua xổ số trúng thường. Còn có một số bao năm không sinh nở, đột nhiên lại có bầu. Mấy nhà mất trẻ con đấy, đúng là quá huyền bí, bên trên đột nhiên có thông tin của một số trẻ bị bắt bán, giờ đang điều tra.”

“Anh sắp thành bồ tát sống rồi.”

“Việc này...” Tôi cười khổ gãi gãi đầu.

Từ Thi Vũ nghiêm túc nhìn sang tôi, rồi lại nói: “Cảm ơn anh, La Thập Lục.”

Nói rồi, Từ Thi Vũ liền đi lên phía trước tôi, ra khỏi cổng.

Tôi cũng theo đó đi ra ngoài.

Hai người sánh vai cùng bước đi, bầu không khí ngược lại rất tế nhị.

“Tôi không hiểu phong thủy, nghề này của các anh, không ít nguy hiểm nhỉ?” Từ Thi Vũ lại lần nữa mở miệng, khẽ nói: “Có thể kể chút xem, chuyến đi này của các anh đã phát sinh những gì không?”

Chuyến đi núi Kế Nương này, được cái chẳng có gì cần phải giấu giếm.

Tôi vuốt xuôi tư duy, đem sự việc kể từ đầu đến cuối với Từ Thi Vũ.

Bao gồm những chuyện của Mã Bảo Nghĩa, Trương Nhĩ, Âm tiên sinh, Thẩm Kế, cùng với Sơ Bà, đều kể hết một lượt.

“Cách nói trong phong thủy, đúng là huyền bí khó giải thích.” Từ Thi Vũ nghe hết xong, trong mắt có không ít sự kinh ngạc.

Cô ta suy nghĩ một hồi, thần sắc trở nên hơi có vài phần phức tạp, cô ta chăm chú nhìn tôi, rồi nói: “Kỳ thực Thẩm Kế không cần thiết cả đời ở lại thôn Kế Nương làm Chủ tế phải không?”

Câu nói này của Từ Thi Vũ đích thực không sai.

Tôi cười cười, nói: “Mỗi người đều có sự lựa chọn của mình, bản thân lựa chọn mới là chính xác, cái thứ mệnh số này, chưa chắc đã nói chuẩn được, hoặc giả sau này cô ta sẽ ra ngoài thì sao?”

“Cũng giống như cô với tôi, kỳ thực cô cũng không cần phải tới phố cổ, gánh vác lỗi lầm của Từ Bạch Bì.”

“Bà nội ban đầu dạy tôi đỡ âm linh, cũng chỉ muốn tôi kiếm đủ vốn cưới vợ.”

“Người sống một đời chỉ cầu không hổ thẹn với lương tâm, Âm dương tiên sinh hành tẩu giữa sinh tử âm dương, bèn là bói mệnh số, thuận thiên mệnh, cũng có nhiều trách nhiệm hơn, một bên vai là năng lực, bên còn lại bèn là trách nhiệm.”

“Thẩm Kế cô ta muốn làm Chủ tế, càng muốn kế thừa truyền thống của Kế Nương, vậy thì tương ứng với nó, cô ta cũng cần giải quyết bỏ hậu hoạn của trăm năm này.”

Tôi nói xong, hai người đã đi đến lối ra của con phố.

Từ Thi Vũ giống như lần đầu quen biết tôi vậy, trong mắt càng nhiều sự kinh ngạc hơn.

“La Thập Lục, anh đúng là quá giống một lão tiên sinh, mười mấy ngày này, dường như đã nhìn thấu cuộc đời của rất nhiều người vậy.”

Từ Thi Vũ vừa nói xong, thì đột nhiên lại khựng lại.

Tiếp đấy mất tự nhiên nói: “Anh giải thích xong thì chuyện của Thẩm Kế tôi liền nghĩ thông. Nhưng anh còn nói, chú Trần diệt bỏ một cái xác sống, cái xác sống đó nằm trong quan tài ở trên giường của Sơ bà, đúng không?”

Tôi gật gật đầu nói: “Không sai.”

Từ Thi Vũ mất tự nhiên nói: “Mã Bảo Nghĩa chắc là một cặp với Sơ Bà, Mã Liên Ngọc là con gái của bọn họ? Vậy thằng lùn đó tại sao lại nằm trong quan tài trên giường Sơ Bà? Theo kinh nghiệm và suy luận khi xử lý vụ án của chúng tôi, chuyện này không mấy bình thường.”

“Hắn tuyệt đối có quan hệ không đơn giản với Sơ Bà.”

“Tôi cảm thấy... Anh nên tìm Thẩm Kế, nhắc cô ta một chút, phải đem cái xác đó đi xử lý đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận