Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 114: CON BẤT HIẾU



Trưởng thôn nói một thôi một hồi, sắp loạn hết cả lên.

Tôi rùng mình, cũng thấy lạnh hết cả người.

Lũ mèo tạp chủng này cũng coi như đến giúp con li miêu già đó, vậy mà đều bị ăn thịt?

Tôi ngoảnh đầu nhìn chỗ chân núi một cái, rồi mới nhớ ra, ban nãy xác đám mèo đó đều bị rạch bụng, chẳng biết là bị moi tim gan hay là phèo phổi.

Lưu Văn Tam xua xua tay, nói: “Sợ nó làm đếch gì? Chẳng qua chỉ là một con li miêu già dắt theo một con non mới lôi từ trong bụng ra, bọn nó dám vào thôn làm loạn, có thằng Lưu Văn Tam này đây, mỗi chân một con, đạp gãy cổ chúng nó luôn!”

Mí mắt tôi giật liên tục, Lưu Văn Tam cái gì cũng tốt, phải mỗi cái tính nóng quá, có lúc còn thích khoác lác mấy câu, đặc biết là sau khi uống rượu.

Lúc trước lão còn bị con li miêu già định thân, nếu như tôi không phản ứng lại, sợ là cũng chẳng hơn mấy con mèo chết trong quan tài là bao.

Tự nhiên, dân trong thôn bắt đầu hỏi loạn xạ, rằng chúng tôi lên núi làm gì, tại sao lại có lửa cháy to thế, cháy nguyên cả một đêm.

Khi Lưu Văn Tam nói nghĩa trang núi Mã trên đỉnh núi bị thiêu rồi, tiện thể cũng thiêu luôn người canh xác Mã Bảo Trung xong, đám dân thôn này đều kích động đến nhảy cẫng cả lên, hoan hô không ngớt!

Lúc này tôi mới biết, cái nghĩa trang núi Mã này, ở thôn Liễu Hà cũng là một nỗi đau không được nhắc đến...

Mà cái chốn tà ác rất bị kiêng kỵ ấy, cuối cùng cũng không còn tồn tại nữa!

Người trong thôn reo hò vây lấy chúng tôi, đưa chúng tôi về tới tận cổng nhà!

Trưởng thôn còn vỗ ngực, bảo tôi với Lưu Văn Tam cứ nghỉ ngơi cho tử tế, để ông ta đi chủ trì mọi việc! Trưa hôm nay phải lôi mấy con lợn tết ra mổ trước thời hạn!

Mấy con chó tối qua đuổi theo tôi, đều là chó các nhà nuôi, không bị đánh chết thì thôi bỏ qua!

Còn mấy con bị đánh chết thì cũng không được lãng phí, lôi ra kết hợp làm một bữa tiệc, để cho dân cả thôn bổ dương khí!

Cũng coi như là chúc mừng tôi với Lưu Văn Tam phá xong nghĩa trang trên đỉnh núi! Giúp trong thôn bớt chút xui xẻo!

Cố Nhược Lâm và Hà Thái Nhi đương nhiên cũng bị làm cho tỉnh giấc, vội vã ra ngoài cổng, thực tế trông bộ dạng hai người họ đều lo lắng tiều tụy, e là cũng chẳng ngủ được mấy.

Sau khi tôi với Lưu Văn Tam vào nhà, Cố Nhược Lâm căng thẳng nhìn tôi từ đầu đến chân, Hà Thái Nhi thì hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Lưu Văn Tam mò ra nửa chai rượu, vừa nhâm nhi uống, vừa đem chuyện tối qua ra kể một cách vô cùng sinh động.

Tôi phát hiện trình độ kể chuyện của Lưu Văn Tam cao hơn tôi rất nhiều!

Rõ ràng là chuyện vừa mới xảy ra, được lão thêm chút mắm muối, cứ thế dọa cho Cố Nhược Lâm với Hà Thái Nhi sợ đơ cả người ra.

Thậm chí Cố Nhược Lâm còn sợ đến mức gần phát khóc.

Tôi vội giải thích đôi câu, nói cô ta đừng sợ, đều không có chuyện gì nữa rồi.

Cô ta nghe vậy mới đỡ hơn chút.

Sau đó chúng tôi ai về phòng nấy nghỉ ngơi, Cố Nhược Lâm cũng quay về phòng cô ta.

Tôi thì buồn ngủ díp cả mắt, thân người cũng vô cùng rã rời.

Gần như đặt lưng xuống giường là ngủ luôn.

Đợi đến lúc tỉnh lại, ánh nắng gay gắt đang chiếu lên mặt, đã là giữa trưa rồi.

Bên ngoài chiêng trống ồn ào, vô cùng náo nhiệt.

Bò dậy đánh răng rửa mặt một chút, xong lại thay bộ quần áo sạch mới mua, rồi tôi mới bước ra khỏi phòng.

Cố Nhược Lâm và Hà Thái Nhi đã đợi ở ngoài sân rồi.

“Anh Thập Lục! Chúng ta vào thôn trước đã, trưởng thôn với người trong thôn, đã đến gọi chúng ta hai lần rồi, Lưu tiên sinh vẫn chưa ngủ dậy.”

Cố Nhược Lâm thay một bộ quần áo có lẽ là của Hà Thái Nhi, trang điểm già dặn hơn không ít, có điều lại làm nổi bật thêm mấy phần vẻ đẹp thanh nhã.

Cô ta vui vẻ gọi tôi một tiếng.

Hà Thái Nhi cũng trợn mắt nhìn phòng Lưu Văn Tam một cái, rồi nói: “Không lúc nào rời được cái thứ “nước đái ngựa” ấy, dì xem lúc nữa lão chỉ còn nước ăn bát không thôi!”

Tôi ngại ngùng gãi gãi đầu, chỉ dám nhìn Cố Nhược Lâm đôi lần, sau đó vội đưa mắt đi chỗ khác, sợ thất lễ.

Vốn dĩ tôi nói để tôi đi gọi Lưu Văn Tam, kết quả Hà Thái Nhi bày tỏ quan điểm không cho gọi, kéo lấy tôi đi ra ngoài.

Một mạch ra đến cổng thôn, trên đường bày đầy bàn tiệc.

Ông cụ Vương với hai người dân thôn tối qua giúp tôi đánh đàn chó bước tới, đem một cái bọc vải nhỏ đưa cho tôi.

Trong đó hóa ra đặt cái đinh sắt dính đầy vết màu đó!

Sau đó bọn họ thấy Lưu Văn Tam chưa tới, nên lại đi gọi Lưu Văn Tam.

Đợi mãi tới tầm mười hai rưỡi, cuối cùng cũng khai tiệc.

Trưởng thôn đứng trên đầu phát biểu, trong lời nói câu từ, đại khái ý là thôn Liễu Hà may mắn, trước đây có Lưu Văn Tam, bây giờ lại thêm La Thập Lục tôi nữa, nguyên cả thôn đều sẽ không ngừng gặp may các kiểu.

Cuối cùng sau khi ăn xong, dân thôn còn đến tặng trứng gà.

Còn có mấy người phụ nữ, cứ giơ ngón cái lên với tôi, bảo tôi kiếm được người yêu tốt!

Eo nhỏ mông to, dáng người đẹp miễn chê, tới lúc đó chắc chắn sinh một đám con trai.

Cố Nhược Lâm bị nói đến mức đỏ bừng mặt, tôi hoảng không chịu được, vội vã kéo cô ta chạy mất dép.

Về đến sân, mặt Cố Nhược Lâm vẫn đỏ bừng.

Tôi cũng căng thẳng không chịu được, bèn lái sang chuyện khác, bảo cô ta đừng nghe mấy người phụ nữ kia ăn nói linh tinh, đàn bà trong thôn toàn thích nói mấy chuyện kiểu này.

Tiếp đó, tôi liền đi lấy hết mấy quyển sách để dưới gậm giường, cất lại lên người.

Làm xong việc này, quay đầu lại, thì Cố Nhược Lâm đã vào trong phòng tôi.

Mặt cô ta không còn đỏ như ban nãy nữa, rõ ràng đã đỡ hơn nhiều, khẽ hỏi tôi, bao giờ thì chúng tôi đem chỗ tiền kia đi?

Con trai lão Liễu, và còn bà vợ bị oan bao nhiêu năm kia của lão, sợ là cuộc sống cũng không được tốt cho lắm.

Tôi rùng mình.

Chuyện này, bị tôi kéo dài không ít thời gian rồi, nếu như xử lý không tốt, lão Liễu sợ là chết cũng không nhắm mắt được.

Tôi gật gật đầu, nói: “Chúng ta đi luôn bây giờ, vốn dĩ cũng định là lấy được tiền về thì đi luôn.”

“Giải thích đưa tiền xong, thì xem có bảo con trai lão Liễu về cúng tế cho lão được không, căn nhà của lão Liễu, cũng đương nhiên phải là của mẹ con họ.”

Nói rồi, tôi cũng thở dài một tiếng: “Lão Liễu đang thương, bọn họ còn đáng thương hơn, đây cũng chỉ coi như là lão Liễu bù đắp cho họ thôi.”

Lúc rời khỏi thôn, bữa tiệc vẫn chưa tàn.

Trưởng thôn sắp xếp một lái xe cho chúng tôi.

Cố Nhược Lâm không ngồi ghế lái phụ, mà ngồi ghế sau cùng với tôi.

Tôi thấy, cái cảm giác cô ta đang nhìn tôi cứ lúc ẩn lúc hiện.

Đợi lúc tôi ngẩng đầu lên nhìn cô ta, thì lại phát hiện cô ta đang nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong lòng tôi cười khổ, khẽ than: “La Thập Lục, mày đã nhát, mà lại còn nằm mơ giữa ban ngày, Cố Nhược Lâm với mày là người ở hai tầng lớp khác nhau, mày cũng chẳng được đẹp trai cho lắm, nên đừng có mơ mộng quá nữa...”

Vốn dĩ tôi định mò Trạch kinh ra đọc một chút, nhưng nghĩ đến lời của Lưu Văn Tam, nên lại thôi.

Tôi đương nhiên là tin Cố Nhược Lâm, nhưng mọi chuyện cứ cẩn thận là trên hết.

Trên xe, còn có lái xe là người trong thôn nữa kìa.

Vào thành phố mất thời gian hơn một tiếng, sau đó lại nghiên cứu bản đồ dẫn đường cùng với cái địa chỉ mà Liễu Trung Đường đưa cho tôi, lại trầy trật mất nửa tiếng nữa.

Cuối cùng cũng tìm được đường đi, đợi đến lúc tới được địa chỉ.

Đã tầm gần bốn giờ.

Lái xe của thôn hỏi chúng tôi có về thôn nữa không? Hắn ở ngoài đầu đường đợi.

Cố Nhược Lâm thì nhìn sang tôi, tôi nhớ lại chuyện mà Lưu Văn Tam dặn, phải đi mua lấy chiếc xe, để Cố Nhược Lâm lái, bèn cười hề hề bảo không về nữa, hắn cứ về trước không sao cả.

Cố Nhược Lâm lại nghi hoặc khó hiểu, hỏi tôi tại sao không về, không đưa vợ với con trai lão Liễu về thôn sao? Hay là định ở lại trong thành phố một hôm, nhưng hình như cũng không cần thiết mà?

Tôi có hơi chột dạ, vội lái sang chuyện khác, nói là còn có việc khác, bảo cô ta không cần lo lắng.

Ánh mắt tôi nhìn vào trong phố.

Đây là một con phố vừa cũ vừa bẩn, cũng coi như là khu phố cổ của thành phố Khai Dương rồi.

Đầu phố có mấy cái quán cóc, phía trong đại đa số đều là nhà hai ba tầng cũ.

Đèn đường bẩn thỉu, có cái còn vỡ hỏng, người sống ở đây điều kiện sinh hoạt chẳng tốt chút nào.

Rất nhanh, tôi và Cố Nhược Lâm đã đến vị trí giữa phố, tôi dừng lại chú ý đếm số nhà.

Đây đã là địa chỉ mà Liễu Trung Đường nói với tôi rồi.

Đó là một căn nhà cấp bốn bị kẹp giữa các căn nhà tầng cũ, trông càng cũ càng bẩn hơn, trước cửa có một gã đàn ông gầy gò đứng đó. Gã trạc tầm tuổi tôi, đang vừa chửi bới vừa đập cửa.

“Mở cửa ra nhanh! Tiền! Đưa tiền cho bố mày!”

“Cái loại đéo gì! Có tiền mà không cho bố mày!”

“Không đưa tiền, có tin tối nay bố mày đốt nhà luôn không?!”

Cố Nhược Lâm sợ giật cả mình.

Sắc mặt tôi cũng trở nên khó coi.

Căn nhà này chắc chắn là của vợ và con trai lão Liễu... Số nhà chắc chắn không sai.

Cuộc sống của bọn họ khó khăn đến mức này sao ?!

Bị dân đòi nợ đến tận nơi uy hiếp đòi đốt nhà nữa?!

Tôi hít sâu một hơi, tiến lên trước vỗ vào vai gã đàn ông, nói một câu: “Người anh em, nói năng đừng có hung hăng như thế, ban ngày ban mặt, đốt nhà là phạm pháp đấy.”

Gã đàn ông đó quay người lại, bộ dạng trông rất ất ơ, còn đẩy tôi một cái, chửi: “Mày là thằng chó nào chui ở đâu ra thế? Bố mày đốt nhà bố mày, liên quan đéo gì đến mày?!”

Tôi không đứng vững, uỳnh một cái bị đẩy ngã ra, cái mông ngồi bịch xuống, lại ngồi đúng lên trên cái vali.

Mà kiểu gì lại đè bẹp làm miệng vali bị hở một khe, không chỉ rơi ra hai tệp tiền, mà con cá vàng cũng bị lòi ra phân nửa.

Cố Nhược Lâm vội chạy đến che lại.

Gã đàn ông kia mắt sáng như đèn pha, trợn mắt chằm chằm nhìn cái vali của tôi, giống như mèo nhìn thấy cá vậy!

Sắc mặt tôi càng trở nên khó coi, lại nhìn kỹ gương mặt của gã.

Trông mặt mũi gã, đúng thật là có vài phần giống với lão Liễu! Mắt mày, mồm miệng, gương mặt...

Đây chính là con trai của lão Liễu rồi!

[Giải thích từ dịch giả] “Nước đái ngựa” là từ lóng chỉ bia rượu của người dân một số vùng ở TQ. Nguyên nhân khi bia du nhập vào TQ, được đựng trong thùng có vòi ở dưới, khi mở vòi hứng, bia chảy ra trông giống như “dòng nước” lúc ngựa tè ( từ màu sắc, lực chảy, cho đến chuyện sủi bọt...=)) ), thêm việc mùi vị khác với rượu truyền thống, ban đầu bị coi là khó uống, nên bị gọi là “nước đái ngựa”.

PS: Hỏi nhỏ một câu, đọc xong chương này các boss có còn thấy bia hơi ngon nữa không vậy? Hahaha!!

Bạn cần đăng nhập để bình luận