Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 199: KHÔNG THEO LẼ TRỜI



Thôi xong! Sắp to chuyện rồi!

Giây phút trong đầu tôi vụt lên suy nghĩ này, góa phụ Liêu đã chuẩn bị xuống giường.

Tôi cắn răng, đứng chắn trước mặt góa phụ Liêu.

“Chị Liêu, đừng hại người, hại người rồi, đứa bé sẽ không sinh ra được nữa! Tới lúc đó, mẫu tử huyết sát, chị lại không trút được hơi thở kia ra, đứa bé sẽ chẳng bao giờ ra đời được! Như thế nó đến cơ hội đi đầu thai cũng chẳng còn nữa!”

Bốp!

Góa phụ Liêu giơ tay, phát bốp một cái lên ngực tôi, trong chớp mắt tôi cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều lộn nhào, cả người rầm một cái đập thẳng vào tường...

Mắt nhìn góa phụ Liêu sắp xuống giường.

Đột nhiên, chị ta lại ngồi im không động đậy, thân người cạch một cái, ngã ngửa ra phía sau.

Lại một tiếng bịch vang lên.

Góa phụ Liêu ngã nằm ra giường, hai mắt đều nhắm lại...

Tim tôi sắp nhảy ra khỏi cổ luôn rồi, bên tai, nghe thấy rõ một tiếng gà gáy!

Lấy điện thoại ra ngó một cái, trời, sáng rồi!

Nhọc nhằn từ dưới đất bò dậy, tôi kéo cổ áo ra, nhìn xuống ngực một cái.

Một vết bàn tay đỏ ửng, còn hơi lõm xuống chút ít.

Nếu như góa phụ Liêu dùng sức mạnh thêm chút nữa, sợ là tôi đã bàn giao luôn tại đây rồi.

Trời sáng thật là quá đúng lúc....

Nhìn chằm chằm vào góa phụ Liêu trên giường, chị ta đúng là quá hung dữ, huyết sát, mẫu tử sát, xác sống... Toàn bộ đều tập trung hết trên người chị ta, cũng may mà chị ta còn sợ trời sáng.

Chứ nếu không, cái người đạp cửa kia, chắc chắn mất mạng.

Bịch bịch bịch, tiếng bước chân gấp gáp vọng vào trong tai, cửa nhà cũng bị đạp một phát mở toang ra!

Người đầu tiên bước vào nhà là một người đàn bà, ả còn kéo tay một gã đàn ông.

Bà nội tôi đi theo phía sau, đầu tóc bà có hơi rối bời, trên mặt còn có một vết bàn tay.

Lập tức tôi liền nhận ra, gã đàn ông này chính là Trần Đại Đồng, ông chủ của trang trại chăn nuôi ở trong thôn.

Còn ả đàn bà kia tên Lý Phương Ngọc, là vợ của Trần Đại Đồng.

Ở trong thôn nổi tiếng là tráo trở cay nghiệt!

Nhìn trông tuy cũng có chút hương sắc, nhưng tính tình thì quá chán.

Mặt Trần Đại Đồng tái nhợt, Lý Phương Ngọc nhìn thấy tôi, rõ ràng cũng giật nảy mình.

Tiếp đấy ả lại trợn mắt nhìn góa phụ Liêu trên giường, giơ chân lên định đạp một phát.

Mặt tôi lập tức biến sắc, bước vụt lên trước, lập tức đẩy ả ta một phát!

“Chị điên rồi à! Phải tôn trọng người chết!”

Cả đêm đều bị góa phụ Liêu dọa nạt, chèn ép, tôi đã sắp không thở nổi rồi.

Ban nãy nếu không phải trời sáng kịp lúc, ả Lý Phương Ngọc này phải chết, tôi với bà nội cũng chẳng chịu nổi hậu quả.

Thậm chí nguyên cả thôn cũng đều xui xẻo theo!

Hơn nữa nghe mấy câu của Lý Phương Ngọc lúc đạp cổng.

Ả chửi góa phụ Liêu là con đĩ, còn nói đến thế mà vẫn không đánh chết được chị ta! Còn thấy góa phụ Liêu giả chết để được đồng tình.

Rõ ràng là trước khi góa phụ Liêu chết, vụ gian tình này đã bị bại lộ.

Chị ta cũng từng bị Lý Phương Ngọc đánh!

Ngoại tình với người ta chắc chắn là sai, bị dạy dỗ một chút cũng chẳng sao cả.

Nhưng nếu định đánh chết một bà bầu đang mang bầu mười tháng, thì lại là chuyện vi phạm pháp luật rồi! Lại càng là việc làm mất hết nhân tính!

Góa phụ Liêu này nếu đúng là sau khi bị đánh chửi xong, mới dẫn đến không trút được hơi thở cuối cùng kia ra, thì có khả năng thành huyết sát thật.

Tư duy nhanh như chớp.

Lý Phương Ngọc bị tôi đẩy ra tới cửa, con mắt ả sắp trợn lồi cả ra ngoài!

“Giỏi lắm! Một con mụ quỷ già, một thằng âm sanh tử, nhập hội với con đĩ này để cùng bắt nạt tao à!”

“Hôm nay tao liều mạng với chúng mày!”

“Tao bảo con đĩ này đã bị đánh cho ngoan ngoãn rồi, lấy gan đâu ra mà đòi tìm chồng tao nữa! Hóa ra là do chúng mày đứng sau giở trò!”

Lý Phương Ngọc vừa chửi vừa đẩy chồng ả Trần Đại Đồng ra, rút chiếc thắt lưng nữ từ trên eo ra định đến quật tôi.

Bà nội tôi lên trước định ngăn, ngược lại suýt nữa thì bị ả đẩy ngã ra đất.

Lập tức, tôi liền rút con dao găm dùng đỡ âm linh ở trong rương gỗ ra, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm Lý Phương Ngọc: “Bà đừng có quá đáng, mồm ăn nói sạch sẽ chút! Nếu không phải nhà bà gây ra cái chuyện chết tiệt này! Làm sao đến nỗi để tôi với bà nội tôi phải quản?”

“Tôn trọng người đã khuất, góa phụ Liêu bây giờ là xác sống, còn là mẫu tử huyết sát, bà mà gây sự thật, đêm nay, chị ta sẽ đến nhà bà gõ cửa!”

Lý Phương Ngọc bị dọa không hề nhẹ, đương nhiên, không phải vì lời nói của tôi, mà là bởi con dao găm trong tay tôi.

Lúc này, gã Trần Đại Đồng đó mới khóc mếu nói: “Phương Ngọc, cô đừng có gây sự nữa! Tiểu Liêu đúng là tác quái thật, là tôi đi cầu xin Lưu âm bà đến đỡ âm linh, cô ấy chết thật rồi! Cô để cho cô ấy được yên ổn lên đường đi!”

Lý Phương Ngọc càng phát điên, véo lấy thịt trên eo của Trần Đại Đồng mà chửi: “Ông đến giờ vẫn còn nói đỡ cho con góa phụ đấy à! Chính là nó ve vãn ông! Để ông lên giường với nó!”

“Nó mà chết thật rồi? Thì làm sao còn bảo hai người này đến tìm ông được?”

Lý Phương Ngọc chỉ vào góa phụ Liêu ở trên giường.

Thậm chí ả còn nhổ một bãi nước bọt! Toẹt một cái nhổ lên trên người góa phụ Liêu.

Tôi cũng sốt ruột hết cả lên, ả Lý Phương Ngọc này sao không nghe hiểu tiếng người à?

Lúc này, nhiệt độ trong nhà càng lạnh hơn, góa phụ Liêu ở trên giường, đột nhiên động đậy một phát.

Tôi rùng mình một cái.

Lý Phương Ngọc cũng giật nảy người: “Giả chết còn động đậy à, hôm nay tao phải trừng trị mày cho tử tế!”

Ả lập tức định quật thắt lưng.

Tôi thấy nếu còn tiếp tục, thì tình hình sẽ không khống chế nổi nữa.

Giơ tay, một cái bạt tai giáng thẳng lên mặt Lý Phương Ngọc!

Ả bị tôi tát cho đơ luôn, tôi cũng thuận tay giằng lấy cái thắt lưng da.

Chưa đợi ả nói gì, con dao găm của tôi đã đặt ở dưới cổ ả: “Bà còn gây chuyện, chị ta nhỡ mà tác quái giữa ban ngày, mọi người đều phải chết! Tôi tiễn bà lên đường trước luôn, cho thôn đỡ xui xẻo!”

Lý Phương Ngọc bị dọa sợ đần người luôn, Trần Đại Đồng cũng hoảng hồn, liên tục nói tôi đừng giận, gã đưa vợ gã về luôn bây giờ...

Cũng vào lúc này, ngoài cổng vọng lại tiếng sủa của ngao sói, còn cả tiếng ho lẹc khẹc của Trần mù.

Ngao sói sau khi chạy vào trong sân, liền xông ngay vào trong phòng đến bên cạnh tôi.

Trần mù cũng bước vào nhà, lão bất thình lình nói một câu: “Ngoài sân đã có cả huyết quang trôi nổi, bà bầu trong căn nhà này, đúng là oan khuất quá lớn!”

“Ăn bát cơm người chết thì quản chuyện người chết, người này nếu như bị hại chết, thì phải để dương sai đến quản!”

Tình hình này, mặt Lý Phương Ngọc liên tục biến sắc.

Ả cũng chẳng dám làm căng với tôi nữa, vội kéo Trần Đại Đồng đi ra ngoài.

Trước lúc đi ra khỏi cổng, mới lải nhải chửi bới nói một câu: “Chúng mày người đông, nói gì thì là nấy, không theo lẽ trời thật, bảo chồng tao đưa đứa con hoang của con góa phụ này về nhà thờ cúng, chuyện này Lý Phương Ngọc tao mà còn sống thì không bao giờ có!”

Trong chớp mắt, hai người họ biến mất khỏi tầm mắt...

Bà nội bước đến cạnh giường, bà thở dài một tiếng thật mạnh.

Trần mù im lặng một lát cũng nói: “Chú ban nãy đợi ở bên ngoài, bảo bà nội mày đi tìm Trần Đại Đồng.”

“Chú tính là tìm người chắc chắn sẽ kéo dài thời gian. Trời gần sáng rồi, trời sáng một cái, cả xác sống lẫn sát đều phải nằm xuống.”

“Không ngờ góa phụ này chết, đúng là oan ức thật.”

“Chấp niệm của xác sống nặng lắm, lại còn đòi bạn trai, sợ là vẫn sẽ báo thù...”

Trên trán tôi lại rịn mồ hôi, bất an hỏi.

“Chú Trần chú có cách gì không? Cháu thấy chỉ mỗi đỡ âm linh, thì không tiêu tan nổi oán khí của chị ta, thứ khiến chị ta không trút được hơi thở kia ra, sợ rằng chính là bạn trai, với cả báo thù.”

Trần mù ngừng lại một lát, trả lời: “Lão mù dẫn đường âm, tiễn ác quỷ, từng gặp rất nhiều người chết không nhắm mắt, đại khái bọn họ hoặc là bị trấn chết, hoặc là đi báo thù.”

“Năng lực của chú có hạn, kể cả là chú với thêm cả Lưu Văn Tam vào cũng không trấn được huyết sát, nếu như ông nội mày còn sống, thì chắc chắn sẽ có cách.”

Mặt tôi lại lần nữa biến sắc, Trần mù như thế chẳng phải cũng bằng không nói à?

Ông nội tôi đã mất hơn hai mươi năm rồi, đi đâu tìm ông nghĩ cách được?!

Cũng vào lúc này, bà nội bất chợt nhìn chằm chằm vào tôi.

Trong ánh mắt, là một thứ cảm giác buồn bã và phức tạp không nói lên được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận