Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 36: GIỮ XÁC VÒI TIỀN (2)

Cúi đầu nhìn ngôi thai, tôi hồi tưởng lại những chuyện bà nội đỡ âm linh mà mình nghe trước đây, ngôi thai chắc là có thể chỉnh lại được.

Bạch sự Trương lãnh đạm với tôi hơn hẳn, chỉ ừ một tiếng không cảm giác gì.

Lão lôi kim chỉ từ cái túi vải đeo trên người ra, khâu vết thương trên cổ Cố Nhược Tầm lại.

Tôi đứng dậy, đi đến trước mặt Cố Nhược Lâm, vô cùng hối hận nói: “Cố tiểu thư, chuyện này đều trách tôi không tìm hiểu rõ ngọn ngành, hiểu nhầm nhà họ Cố, ca đỡ âm linh này tôi không lấy tiền công, nhất định sẽ xử lý thỏa đáng chuyện này.”

Cố Nhược Lâm cười gượng gạo, mắt cô ta có chút đỏ: “Tiền còn đỡ, đối với nhà họ Cố tiền không là gì cả, chỉ là chị tôi bị làm cho thảm hại như thế này... La âm bà, đứa bé trong bụng chị tôi, chỉ còn cách nhờ anh đỡ ra, nhà họ Cố chắc chắn không keo kiệt đâu.”

“Hơn nữa chuyện này cũng không trách anh được, anh chỉ là tốt bụng...”

Cố Nhược Lâm càng nói, tôi càng ngại.

Cũng may, cô ta không tiếp tục chủ đề này, mà nói với tôi chuyện mổ đẻ bố cô ta đồng ý rồi, chỉ cần đảm bảo chị cô ta không gây loạn là được.

Mười mấy phút sau, bạch sự Trương đã khâu xong cho xác chết, hỏi tôi có cần chuẩn bị thêm gì không, đỡ âm linh ở trong phòng hay ở ngoài, lão bảo tôi dặn dò trước, để bảo người đi chuẩn bị luôn. Tốt nhất trời tối cái là đỡ âm linh luôn, hy vọng có thể trấn được xác!

Chứ không, ban ngày loạn như thế này, đến tối quá nửa là sẽ có chuyện!

Tôi trầm ngâm một lát, rồi nói: “Trong phòng chắc chắn sẽ tốt hơn ở ngoài, cứ để ở cái giường mà ngày thường cô ta nằm ngủ, đun một nồi nước sôi, khăn mặt sạch, quần áo trẻ sơ sinh, đều chuẩn bị sẵn.”

“Ngoài ra, chuyện quan trọng nhất.”

Tôi quay đầu nhìn Cố Nhược Lâm: “Bố cô có đến không? Phải đặt tên cho đứa bé, sau khi đỡ âm linh xong, phải đưa vào thờ cúng trong từ đường, thời hạn một năm.”

Mặt Cố Nhược Lâm lập tức biến sắc.

“Đặt tên không có vấn đề, nhưng bắt buộc phải vào từ đường sao? Thờ cúng ở chỗ khác có được không?” Cô ta vô cùng mất tự nhiên, hỏi.

Tôi cau mày lắc đầu: “Không được, âm thai sở dĩ hung dữ không trị được, là bởi chúng là quỷ mới đầu thai, kết quả kiếp này còn chưa được nhìn thấy mặt trời, còn chưa có tên, thì đã chết trong bụng mẹ, nên oán khí ngút trời.”

“Quan trọng nhất là, bọn chúng không có tên trên sổ sinh tử, nên không thuộc âm ti quản lý, mẫu tử liền tâm, một khi âm thai làm loạn, sẽ khiến xác mẫu cũng tác quái theo.”

“Đặt tên cho nó, thờ cúng, cho nó được đầu thai, như vậy mới làm nó yên lòng được, nếu không làm được điều này, thì không có cách gì đỡ âm linh được...”

“Cái này...” Cố Nhược Lâm cắn môi: “Chuyện này khó quá, những thứ khác bố tôi đều có thể làm được, nhưng chị tôi còn không được vào gia phả... càng không thể vào từ đường được...”

Cố Nhược Lâm vừa dứt lời, trời dường như âm u hơn ít nhiều.

Trong sân vô duyên vô cớ nổi gió, tiếng gió u u, nghe như tiếng đàn bà khóc vậy, tôi lạnh run cả người.

Sắc mặt bạch sự Trương cũng biến hóa khôn lường.

Lão liếc nhìn Cố Nhược Lâm, nói: “Cố tiểu thư, cô gọi Cố nhị đương gia qua đây, tôi với La âm bà có chuyện cần bàn, chuyện này không coi thường được, chứ không sợ là chúng ta đều gặp xui xẻo, nhà họ Cố cũng sẽ có vấn đề.”

“Vâng!” Cố Nhược Lâm gật đầu, lại gọi quản gia lại cho chúng tôi sai vặt, rồi mới tiếp tục đi gọi điện thoại cho bố cô ta.

Dưới sự sắp xếp của tôi, Cố Nhược Tầm được khiêng vào căn phòng thường ngày hay ở, đặt nằm lên giường.

Tôi dùng khăn mặt lau sạch vết máu còn dính trên cổ, tuy là vết khâu như con rết đó nhìn rất kinh dị, nhưng còn đỡ hơn vết rạch toang hoác trên cổ.

Không biết có phải vì tôi lau dính lớp trang điểm trên mặt cô ta không, nhưng màu hồng trên má cô ta đã biến mất, thay vào đó là màu trắng xanh, gương mặt dường như cũng bị quắt đi.

Lúc này tôi cũng hơi hoảng, có điều bạch sự Trương vẫn tương đối trấn tĩnh, cũng khiến tôi có thêm ít dũng khí, đợi Lưu Văn Tam đến, rắc rối này chắc chắn sẽ được giải quyết.

Quan trọng nhất, vẫn là chuyện vào từ đường. Âm thai không được đặt tên, không được vào từ đường, không được thờ cúng, thì tuyệt đối không được đỡ âm linh.

Tôi chỉnh đốn lại tư duy, nghĩ chuyện chờ lúc bố Cố Nhược Lâm đến, thì phải khuyên ông ta kiểu gì.

Theo bản năng, tôi nhìn một vòng quanh phòng.

Tất cả trang hoàng ở đây, đều mang nét cổ kính.

Giường là loại giường gỗ mộc điêu khắc kiểu cổ.

Tôi liếc qua góc phòng, ở đó có một chiếc giày...

Con ngươi tôi co lại, lập tức đi đến góc phòng.

Đây là một chiếc giày thể thao bẩn thỉu, rõ ràng không phải là giày nữ, mà là giày nam.

Tôi cúi xuống nhặt lên, nhìn vào đế giày, là cỡ 43.

Thế thì lại càng không thể là của tiểu thư nhà họ Cố.

Lẽ nào là người làm nhà họ Cố, làm rơi giày ở đây? Không thể có chuyện đó được.

Trong tầm mắt, trên tường còn lộn xộn mấy vết giày.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, trên tường ở độ cao hơn hai mét, có một ô cửa hẹp. Vì là nhà kiểu cổ, nên giữ lại một ô cửa sổ thông gió.

Tôi chợt nín thở, trong đầu nảy ra một phán đoán...

Đại khái, tôi biết vì sao Cố Nhược Tầm lại mang thai rồi!

Hơn nữa, kể cả nhà họ Cố không cho cô ta vào từ đường, kết cục tồi tệ nhất, thì cũng có cách khác giải quyết chuyện thờ cúng âm thai!
Bạn cần đăng nhập để bình luận