Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 564: MÀI DAO

Nhanh chân đi vào trong hành lang, bên trong lối đi tối đen đến rợn người.

Lần trước lúc tôi tới nhà họ Sài, cho dù là ban đêm, nhà họ Sài cũng mở đèn, ít nhất là có đèn đường.

Nhưng bây giờ đến một chút ánh sáng cũng chẳng có...

Nếu không phải là bà già kia giở trò tắt đèn đi, thì sợ rằng là do Lữ Xảo Nhi làm.

Mấy phút sau, ánh trăng ở lối ra của đường hành lang, hơi hơi khiến tầm nhìn trở nên rõ nét.

Khiến lòng tôi càng nặng trĩu hơn là, quả nhiên, Sài Linh canh ở đây đã chẳng thấy đâu nữa..

Trên cây cột của hành lang vốn quấn xích sắt, bây giờ trống trơn chẳng còn gì.

Tôi vốn đã đủ cảnh giác rồi, nhưng hoàn toàn không ngờ rằng không chỉ là người chết tác quái, mà còn có người sống giở trò.

Sau cảm giác bức bối ngắn ngủi, tư duy của tôi cũng rõ ràng tỉnh táo lại, không hề hỗn loạn.

Trước khi An môn chú bị phá, Sài Linh chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, cô ta không có chìa khóa, không thể nào tự mình rời đi được.

Đồng thời, kể cả bên ngoài có thứ gì, chỉ cần cô ta không rời đi, An môn chú cũng sẽ không bị phá.

Vậy nên không thể nào là Lữ Xảo Nhi phá hoại chỗ này.

Khả năng duy nhất, chính là bà già ban nãy...

Bà ta là người nhà họ Sài, âm thầm làm không ít việc.

Bao gồm Sài Linh... chắc chắn cũng là bị bà ta đưa đi trước rồi.

Tuổi tác bà ta lớn như vậy, tuyệt đối không thể nào dùng thủ đoạn mang tính cưỡng chế, bà ta cũng không đánh thắng một thanh niên trẻ được.

Khả năng duy nhất, chính là bà ta trực tiếp gọi Sài Linh đi luôn...

Như thế này, thân phận của bà ta ở nhà họ Sài sợ rằng không thấp.

Trong chớp mắt nghĩ thông điểm này, tôi cũng khẳng định chắc nịch, bản thân phân tích chắc là không sai.

Chỉ có điều, bà già này còn thêm dầu vào lửa cho việc người chết điểm mai... là muốn hủy nhà họ Sài sao?

Tôi không lập tức quay người rời đi.

Mà đi đến chỗ cửa sau của đường hành lang, trên mặt đất bên ngoài, chín ô vuông Tam kỳ Lục nghi đó của An môn chú vẫn còn, chỉ có điều tiền tuế ở bên trên toàn bộ đều đã đổ xuống.

Hình vẽ ô vuông là trận, Ngọc Nữ là tâm trận, hình vẽ chín ô vuông này chỉ là thứ trưng bày.

Ánh trăng âm u, đầu kia của khoảng đất trống rộng mười mấy hai mươi mét, chính là hậu viện nhà họ Sài.

Hai chiếc đèn lồng to đùng đang treo, bên trong ánh lửa đung đưa, chữ Hỷ màu trắng toát ra vẻ lạnh lẽo và u ám đến cực độ.

Cái thứ này ban ngày đều không có... chắc chắn cũng là do bà già kia chuẩn bị...

Tôi nheo mắt lại, mí mắt hơi có chút giật mạnh.

Sở dĩ không đi, chính là bởi vì tôi lo lắng cho an nguy của Sài Linh.

Cô ta nghe lời tôi tới làm tâm trận, kết quả bây giờ xảy ra chuyện, nếu hại mạng sống của cô ta thật, thì đây chính là trách nhiệm của tôi, tôi không có sự chuẩn bị vẹn toàn, vẫn còn có sơ suất.

Bây giờ cũng chẳng biết, bà già đó gọi Sài Linh đi tới chỗ nào rồi, nếu như là hậu viện, thì phiền phức lớn rồi đây.

Mà đúng vào lúc này, tôi lại nghe thấy tiếng động khe khẽ.

“Xoẹt... Xoẹt....”

Tiếng xoẹt kéo dài, giốngnhư tiếng mài dao.

Mài dao, chính là muốn giết người?

Âm thanh này rõ ràng là từ trong hậu viện truyền lại!

Lẫn trong tiếng mài dao, loáng thoáng còn có tiếng khóc của đàn bà, tiếng khóc này đầy nỗi sợ hãi, thậm chí còn toát ra sự tuyệt vọng.

Âm thanh này thoáng có chút quen thuộc, chẳng phải chính là tiếng của Sài Linh sao?

“Tiểu Hắc, chúng ta vào trong.” Lòng tôi triệt để trầm hẳn xuống, cũng không do dự thêm nữa.

Sài Linh ở trong hậu viện.

Âm thanh này rõ ràng là Lữ Xảo Nhi dụ tôi vào trong, nhưng tôi lại không thể không vào.

Lúc ban ngày, tôi đã dùng hết mọi cách, cố gắng tránh việc đụng mặt với Lữ Xảo Nhi vào ban đêm rồi, ác quỷ Bạch y sát hóa Huyết y, ban đêm mới có thể nhìn thấy “bản lĩnh thật sự” của con bé!

Nhưng bây giờ thì chẳng có cách nào cả...

Còn may, đồ trên người tôi không ít, còn có thêm một con ngao sói nữa!

Sải bước xuống khỏi hành lang, ngao sói vẫy cái đuôi to đùng, đi phía trước tôi.

Nó quá to con, cái khí thế đó, còn lấn lướt vài phần cảm giác âm u lạnh lẽo mà hậu viện đem lại cho tôi.

Chỉ có điều, tôi lại vô duyên vô cớ cảm giác có chút cáu kỉnh.

Đây sợ rằng chính là tâm trạng của ngao sói, nó có thể áp chế quỷ quái, đồng thời cũng sẽ ảnh hưởng tới khí trường xung quanh, ảnh hưởng đến tâm trạng của người khác.

Rất nhanh chúng tôi đã tới cổng hậu viện, điều khiến mí mắt tôi hơi giật giật là, trên phần đá lát cũ kỹ, lờ mờ cũng có vết máu.

Máu xác của Lữ Xảo Nhi?

Dẫm lên trên đây, thì chỉ có thể đối đầu thẳng với Lữ Xảo Nhi.

Ngao sói thì chẳng hề ngừng nghỉ, vào thẳng hậu viện luôn.

Tôi cũng theo vào trong.

Chỗ cái bồn hoa kia, cũng là chỗ hướng chính nam Hỏa vượng, kỳ lân đồng phủ vải đỏ vẫn đặt đó, không hề dịch chuyển chút nào. Có thể động đến kỳ lân đồng chỉ có người sống, người bị vong nhập xong cũng không động vào nổi.

Bố trí ở trong hậu viện, phải phức tạp hơn rất nhiều so với tiền viện, đúng là kiểu treo đèn kết hoa.

Chỉ có điều đèn này đều là nền đỏ chữ trắng, hoa này cũng chỉ là lụa trắng rợn người.

Cỗ quan tài màu đen vốn được khiêng ra giữa sân hậu viện, hóa ra đã về lại vị trí cũ trong gian chính, đè trên Tam sát vị.

Quan tài đã chẳng còn nắp, phía trước nó đặt một chậu tiền âm phủ, ngọn lửa đang cháy rất mạnh.

Nhìn lần đầu, tôi không thấy Lữ Xảo Nhi.

Có điều ánh mắt nhìn quét bốn xung quanh xong, tôi đã nhìn thấy Sài Linh...

Bên trong hậu viện còn có một cái đình nghỉ chân, lúc này Sài Linh đang đứng ở bên cạnh chiếc bàn đá ở giữa đình nghỉ chân, bên trên đặt một hòn đá mài, Sài Linh đang mài một con dao phay!

Động tác của cô ta rất máy móc, hơn nữa còn đang run rẩy.

Mà trong mắt cô ta toàn là sự kinh sợ, sắc mặt trắng bệch, nước mắt thi nhau rơi xuống, khắp mặt đều là nước mắt.

Tiếng xoẹt xoẹt trộn lẫn tiếng khóc của cô ta, quá đỗi thê thảm rợn người.

Ngao sói vụt sủa lên một tiếng, âm thanh này vang vọng khắp khu nhà.

Khí thế hung hãn càng mạnh hơn nhiều, tôi cũng cảm nhận được nó càng cáu kỉnh hơn.

Tôi vốn tưởng Sài Linh sẽ bị nó “sủa” cho tỉnh lại, vậy mà cô ta vẫn giữ nguyên động tác mài dao.

Nhưng rõ ràng từ trong mắt của cô ta, tôi nhìn thấy vẻ van xin cầu cứu xẹt qua.

Mặt tôi biến sắc, kiểu vong nhập này, hình như không giống với kiểu vong nhập theo nghĩa thông thường?

Sài Linh có tư duy, không mơ hồ, cô ta chỉ là không khống chế được cơ thể?

Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải phương thức vong nhập kiểu này.

Đối với người bị vong nhập, thì việc này quá đỗi khủng khiếp.

Những người mất luôn ý thức còn đỡ, sau đó tỉnh lại bọn họ cũng chẳng biết đã phát sinh chuyện gì, nhiều nhất là chân tay mềm nhũn, dương khí không đủ.

Tỉnh táo bị vong nhập, nhìn thấy đã phát sinh chuyện gì, nhưng không khống chế được cơ thể, có mấy người sống có thể chống đỡ nổi?

Không sợ mà chết luôn, thì e rằng tinh thần cũng phải có vấn đề...
Bạn cần đăng nhập để bình luận