Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 652: ĐÁNH ĐẤU

“Hoang đường.” Liễu Dục Chú sẵng giọng quát.

“Hoang đường sao? Vậy tại sao anh không chặt đầu của Xác âm luyến dương, diệt thân hồn của Dương Hạ Nguyên trước, rồi hãy tới tìm Thập Lục lấy Đan?” Giọng điệu của Trương Nhĩ được cái có vẻ chắc chắn hơn nhiều.

“Ta đương nhiên sẽ giải quyết xong hai rắc rối này, rồi đưa Đan về sau, không cần các người lao tâm khổ tứ.” Giọng nói của Liễu Dục Chú càng trở nên lạnh hơn.

“Ta hiển nhiên không thể nào để cho một cái Xác âm luyến dương, và cả một tên phản đồ lừa thầy diệt tổ ra ngoài gây họa một phương, La Thập Lục ngươi không hoàn trả Thi đan, thì ta chỉ còn cách tự mình tới lấy thôi!” Gã đã một phát rút thanh kiếm đồng thau ở thắt lưng ra, kiếm chỉ vào chỗ sống mũi tôi!

Sát khí của giây phút đó, khiến thân người tôi đều cứng đờ cả lại, đến nhúc nhích một chút cũng không nổi.

Trương Nhĩ hơi nheo mắt lại, lão đột nhiên cũng mò ra một thanh kiếm, đầu kiếm được bọc vải trắng, đây hiển nhiên chính là thanh kiếm đồng được ngâm độc đó!

Có thể tưởng tượng được, uy hiếp của Liễu Dục Chú lớn đến mức nào, khiến Trương Nhĩ cũng phải đem sát chiêu lợi hại nhất ra.

Đương Nhiên, Liễu Dục Chú không biết được tác dụng của thanh kiếm đồng này, nếu không bây giờ tuyệt đối sẽ không bình tĩnh như thế kia.

Nhưng trên trán tôi thì lại túa mồ hôi.

Trần mù ở bên cạnh, liên tục nhíu mày, hình như đang nghĩ ngợi gì đó.

Liễu Dục Chú vụt sải bước lên trước, mũi kiếm trực tiếp vẩy về phía giữa ngực tôi.

Thần sắc Trương Nhĩ rõ ràng cũng trở nên lạnh lùng: “Liễu Dục Chú, nếu anh có thể sống sót đi ra ngoài, thì đại biểu cho việc anh có bản lĩnh đối phó với Xác âm luyến dương và Dương Hạ Nguyên, nếu như anh chết ở đây, thì chính là không có bản lĩnh.”

Lúc nói câu này, Trương Nhĩ ngược lại âm thầm lùi ra sau hai bước, chặn ở phía sau lưng tôi.

Lòng tôi âm ỉ ớn lạnh, bởi vì tôi biết, Trương Nhĩ thế này là đang tìm kiếm thời cơ xuất kiếm, thân thủ lão không mạnh, sở trường là mưu tính.

So sánh với Liễu Dục Chú, lão sợ rằng đến một phần trăm cũng không theo kịp.

Nhưng lão một khi ra tay, thì nhất định là có thể tìm thấy sơ hở của Liễu Dục Chú...

“Chú Trương...” Giọng tôi khàn khàn, tôi không muốn lão giết Liễu Dục Chú.

Nhưng tôi cũng không dám xoay người, bởi vì Liễu Dục Chú đã sắp ép đến trước mặt tôi rồi, tôi chỉ còn cách một phát nắm lấy gậy khóc tang, trực tiếp rút nó ra đi chặn kiếm của Liễu Dục Chú!

Keng một tiếng, tôi chỉ cảm giác bàn tay đau nhói, giây phút gậy khóc tang tiếp xúc với kiếm đồng thau, suýt chút nữa thì tuột khỏi tay.

Liễu Dục Chú lại là một kiếm đâm về phía ngực tôi!

Cũng đúng vào lúc này, Trần mù hành động rồi.

Lão đột ngột một phát rút trảm quỷ đao ra, chém một nhát về phía trước người Liễu Dục Chú!

Thân thủ của Trần mù không hề yếu, thanh trảm quỷ đao trong tay này càng là thứ vũ khí sắc bén, Liễu Dục Chú vụt đứng khựng lại, gã bật ngược ra sau một phát, rơi lên trên giường bệnh, trên hai chân lại thấm ra ngoài không ít vết máu.

Tay trái của Liễu Dục Chú trực tiếp ấn lấy thắt lưng, thứ lần nữa được rút ra hóa ra là một cái cuốc có độ dài bằng cẳng tay.

Lưỡi cuốc và phần cán cuốc dài của cây cuốc vàng liền thành một khối, mặt tôi lần nữa biến sắc.

Liễu Dục Chú ra tay cũng là sát chiêu, hôm nay chẳng đàm phán được rồi...

“Thiên viên Địa phương, Luật lệnh cửu chương! Giờ nay trừ ác, vạn sự cát tường!”

“Cuốc vàng nhất cử, Thụy khắp núi đồi, kẻ bảo vệ quỷ, đi về phương xa!” Cùng lúc hét chú pháp lên, Liễu Dục Chú cũng vụt vung mạnh cẳng tay, cú bổ cuốc này của gã, lại không phải là chém tôi!

Mà hóa ra là chém Trương Nhĩ ở sau lưng tôi!

Tâm tư của Trương Nhĩ bị Liễu Dục Chú phát hiện ra rồi? Hay đây là bản năng của Liễu Dục Chú khi phát giác ra mối uy hiếp của Trương Nhĩ?

Tôi vụt vung gậy khóc tang lên lần nữa, định đi chặn cái cuốc vàng kia lại!

Nhưng Liễu Dục Chú không hề ngừng lại, thanh kiếm đồng thau trên tay phải vung một phát về phía tôi.

“Cái văn, Thiên viên Địa phương, Luật lệnh cửu chương! Ta nay trảm bỏ, trừ đi bách ương, Nhất trảm trừ Thiên ương...”

Cùng lúc Trảm tang chú vụt khỏi miệng, kiếm đồng thau cũng bay thẳng tới.

Trước đây Liễu Dục Chú dùng Trảm tang chú, đều là dùng kiếm gỗ trước, sau đó là Mậu Đào Kiếm, cuối cùng mới là kiếm đồng thau.

Nhưng giờ gã trực tiếp cho kiếm đồng thau lên luôn, như vậy uy hiếp càng lớn hơn rồi!

Tôi làm gì còn cơ hội bảo vệ Trương Nhĩ nữa, căn bản lo cho mình còn không xong.

Cuốc vàng trong nháy mắt đã đánh đến trước mặt Trương Nhĩ, sắc mặt Trương Nhĩ rất khó coi, lão đương nhiên là vung kiếm đồng lên chặn.

Lại là một tiếng keng, lão đích thực là chặn lại được rồi, chỉ có điều thanh kiếm đồng bị gãy thành hai khúc từ vị trí giữa, vải trắng cũng tan nát thành vô số mảnh, trực tiếp rơi luôn xuống đất.

Trương Nhĩ thì bịch bịch bịch, lùi ra sau nhiều bước, rồi đập mạnh lên trên vách tường, cả con người trông đều rũ xuống không ít.

Lão tuổi tác không nhỏ nữa, còn Liễu Dục Chú thì đang tuổi cường tráng, chỉ riêng lực đánh này đã đủ cho Trương Nhĩ ăn đủ rồi.

Thế nhưng chỉ chừng này còn lâu mới kết thúc!

Tôi chỉ cảm giác quanh người lạnh ngắt từng cơn, bị một thứ sát khí ác liệt khóa chặt, cả người đều như rơi vào trong động băng.

Bởi vì trên tay của Liễu Dục Chú, còn xuất hiện thêm một món đồ.

Ống tay áo gã được vén lên, trên cẳng tay buộc một cái nỏ!

Mặt sầm sì như nước, vân ngang trên trán gần như đã sắp nổi hẳn lên, đúng thật là kẻ chỉ biết lý không nhìn người, hơn nữa thứ gã nhận định chỉ là cái đống đạo lý cứng nhắc của bản thân.

“Thượng khởi cửu thiên, hạ cáo dư địa, hôm nay trảm cỏ, Ương đi Phúc đến, đạo sĩ cầm đao tiễn, chúc rằng, Nhất tiễn bắn Thiên ương!” Gã hét lớn đồng thời vụt nhấc tay lên, vị trí nhắm chuẩn vẫn là giữa ngực tôi!

Trần mù cũng vụt giơ tay lên, trảm quỷ đao trong tay lão, lại đột ngột bay tuột ra ngoài, chém về phía cánh tay Liễu Dục Chú!

Mặt Liễu Dục Chú cuối cùng cũng biến sắc, gã lách người một phát tránh né, cánh tay cũng bị lệch hướng, vù một tiếng tên bắn khỏi nỏ, trực tiếp bắn trúng cánh cửa phòng bệnh!

Tiếng rầm và tiếng đùng cùng lúc vang lên, mũi tên bắn xuyên cửa phòng bệnh, chỉ còn sót lại một cái đuôi ở bên ngoài...

Nếu mà cú bắn này trúng ngực tôi, thì trực tiếp có thể bắn xuyên qua người tôi luôn.

Còn đao đó của Trần mù cũng không yếu chút nào... Tuy không chém trúng cánh tay của Liễu Dục Chú, nhưng lại đâm ngập sâu vào trong vách tường, nếu như chém trúng Liễu Dục Chú, thì gã cũng phải mất tay!

Liễu Dục Chú đột ngột bật cười, gã lại lần nữa giơ tay lên, cái nỏ trên cẳng tay, vẫn tiếp tục nhắm chuẩn ngực tôi.

“Lão mù, lão còn có mấy thanh đao nữa?” Liễu Dục Chú quát lên một tiếng, rồi lại nói: “Nhị tiễn bắn...”

Lòng tôi lạnh ngắt, nếu như chiêu này của Liễu Dục Chú cũng là tam tiễn, vậy chúng tôi lấy cái gì để chặn?

Trần mù nếu không phải bị ép bức bách quá, thì cũng không trực tiếp ném văng đao ra.

Cũng đúng vào lúc này, Trần mù đột nhiên lách người một cái, trực tiếp đứng chắn luôn trước mặt tôi.

Mặt tôi đột ngột biến sắc một phát, lập tức liền định đẩy Trần mù ra, sao có thể để lão chắn tên cho tôi được.

Nhưng sức của tôi làm sao mạnh bằng lão được, căn bản không đẩy nổi.

Càng khiến tôi không ngờ được là, Liễu Dục Chú hóa ra lại cũng không nhúc nhích nữa.

Đầu mày gã nhíu chặt, nheo mắt lại nhìn Trần mù.

Thế giằng co trong chớp mắt này, gần như khiến căn phòng đều rơi vào yên lặng chết chóc.

Trần mù đứng yên bất động, lão bất chợt nói: “Liễu Dục Chú, sao không bắn tên nữa?”

Tôi đích thực cũng không hiểu, Liễu Dục Chú tại sao không bắn tên nữa, rõ ràng là chúng tôi đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong rồi, Trương Nhĩ bị lực phản chấn đẩy ngã mất khả năng chiến đấu, kiếm đồng ngâm độc cũng đã gãy rồi, độc nằm trên lưỡi kiếm, lão không thể nào đi nhặt lưỡi kiếm lên dùng được.

Trong tay Trần mù không có đao, chỉ dựa vào thân thủ của tôi cũng không chặn được mũi tên của Liễu Dục Chú.

“Tuy tao không biết cái gì là Xuất đạo, nhưng Trương Nhĩ đúng là nói sai mất một điểm, mày sẽ không phá vỡ cái tâm Xuất đạo, mày không hề muốn giết bọn tao, cũng không muốn giết Thập Lục, một mũi tên, rồi lại một mũi tên, tấn công đều là chỗ ngực cất Thi đan của Thập Lục? Cái thân xác thịt này của lão mù chắn trước mặt Thập lục, mày ngược lại không dám bắn tên, bởi vì giết người vô tội, nhất định sẽ phá hoại cái tâm.”

“Mày đúng thật rất lợi hại, nhưng sức người cũng có lúc cạn kiệt, quá cố chấp chưa chắc đã là tốt, làm một cuộc giao dịch, thế nào?”

Trần mù ngừng lại một lát, căn bản không đợi Liễu Dục Chú mở miệng trả lời, lại trực tiếp nói luôn: “Thập Lục, lấy Thi đan ra, hai viên đều giao cho Liễu Dục Chú.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận