Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1083: THI VŨ, RA ĐÂY ĐI

“Đi thôi, cháu rể, tới giờ, chúng nó sẽ đưa lễ vào trong thôi.” Từ Bạch Bì vẫy vẫy tay với tôi.

Bên tay lão ta giơ lên là cái cánh tay vô cùng đen xì đó, tuy cơ thể lão ta được bao trùm bên dưới áo khoác, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được, lão ta khô đét như xác khô vậy, đúng là vô cùng rợn người.

Đặc biệt là lão ta gọi tôi là cháu rể, việc này càng khiến trong lòng tôi khó chịu.

Nhưng tôi lại không dám ngừng nghỉ, lúc này bất cứ một chi tiết nhỏ nào, đều cũng sẽ khiến Từ Bạch Bì lập tức trở mặt.

Hơn nữa mấy câu nói này của lão ta, đã khiến phân nửa kế hoạch của tôi bị rối loạn rồi...

Tôi cất nghiên mực và bút lại, đi qua phía Từ Bạch Bì.

Đợi sau khi đến gần trước mặt Từ Bạch Bì, khóe mắt tôi liếc thấy đám hoàng bì tử đó, bọn chúng vọt đến phía trước đội ngũ xong, bèn lần lượt vọt lên trên vai những người đó.

Giây tiếp theo, bèn là tiếng phụt phụt khẽ vang lên.

Gần như tất cả hoàng bì tử, phần thân dưới đều phọt ra thứ khói vàng, đám khói đó uốn lượn trên mặt người ta, lập tức tất cả mọi người đều ho lên, muốn xua bỏ đám hoàng bì tử.

Trên trán tôi đã vã mồ hôi.

Lần này bèn là tôi không nhịn nổi nữa, bởi vì tôi sợ những đạo sĩ nhà họ Liễu đó trực tiếp động thủ, nếu như vậy, nhất định sẽ thành công cốc!

Chỉ có điều bọn họ đều không có hành động bất thường, đều biểu hiện không khác gì mấy so với những người còn lại.

Lại tiếp sau nữa, đám hoàng bì tử đó bèn dùng đuôi quấn lấy cổ người ta, cái đầu tròn vành vạnh đều thò tới sát mặt người ta.

Lòng tôi lạnh ngắt một phát, đồng tử thì càng co mạnh.

“Ha ha, tao vẫn cứ quen để chúng nó hầu hạ tao, người ngoài vào trong phố, tao hơi khó chịu. Bây giờ thế này bèn không vấn đề gì rồi.” Bên tai truyền lại tiếng nói của Từ Bạch Bì.

Tiếng nói này giống như lão ta ghé sát tai tôi mà nói, khóe mắt lại nhìn qua, Từ Bạch Bì đã đến sát bên cạnh tôi, hai người cách nhau còn chưa đầy một bàn tay.

Giây tiếp theo, những người mà tôi đưa đến đó, gần như toàn bộ đều thay đổi thần thái khác.

Hai mắt bọn họ trống rỗng nhìn phía trước, con mắt dường như đều thành bộ dạng tròn vo, trên vai mỗi một người đều đang nằm bò một con hoàng bì tử.

Rõ ràng là tất cả mọi người, đến cả những đạo sĩ nhà họ Liễu đó, đều trong tình trạng không phản kháng, bị hoàng bì tử mê hoặc tâm trí!

Từ Bạch Bì, lại còn dùng chiêu này nữa!

“Mày hình như, không mấy hài lòng?” Âm thanh bên tai, đột ngột lạnh đi vài phần.

“Không... Không có...” Tôi khàn giọng, nói.

“Ừ, vậy thì đi thôi.” Từ Bạch Bì ra hiệu cho tôi đi lên trước, tôi chỉ có thể thu ánh nhìn về, cùng đi lên trước...

Lão ta không đi phía trước tôi, cũng không để tôi tụt lại sau, tôi đi bằng tốc độ nào, lão ta liền sánh vai đi với tôi bằng tốc độ đó.

Bước đi thêm mấy bước, tôi xua tan tất cả ý nghĩ hỗn loạn trong đầu, lúc này có nghĩ nhiều nữa cũng đã không còn ý nghĩa gì rồi...

Sự cảnh giác của Từ Bạch Bì vượt ngoài dự liệu, nhưng may là bây giờ mọi người tuy đều bị mê hoặc thần trí, nhưng lại không hề lộ ra vết tích gì.

Liễu Dục Chú chỉ giả vờ nhắm mắt, gã đủ tỉnh táo, còn cả tôi cảm giác Liễu Hóa Minh Liễu Hóa Dương chắc không đến nỗi bị mê hoặc triệt để.

Bao gồm những đạo sĩ nhà họ Liễu đó, nhất định mỗi người cũng đều có thủ đoạn.

Bây giờ chỉ có thể đi một bước xem một bước, kéo dài đủ thời gian thôi.

Sức chú ý vô thức hướng lên trên mặt của Từ Bạch Bì, tôi lúc này mới chú ý đến, màu trắng trên mặt lão ta, không phải là tới từ màu sắc của da.

Khoảng cách gần rồi có thể nhìn thấy rõ nét, màu trắng đó đều là lớp phấn dày cộm, giống như có thể tróc xuống bất cứ lúc nào vậy.

Cùng với việc Từ Bạch Bì bước đi, bên dưới lớp phấn trắng lờ mờ lộ ra ngoài một ít màu đen, hơn nữa ở trên mặt lão ta, còn có vết tích lông vũ mịn loáng thoáng lồi lên.

Khoảng chừng gần mười phút, chúng tôi đã đi đến tận cùng con phố.

Cổng chính của căn nhà cũ, mở toang hoang, trước đầu cổng đặt tận mấy bát tiết, và còn cả không ít gà được để bên trong khay đựng.

Ở đây cũng có một số lượng hoàng bì tử tương đối nhiều, đang vây trước cổng ăn gà uống tiết, cảnh tượng này rợn người ghê gớm.

Từ Bạch Bì sải bước đi vào trong cổng, tôi cũng đang định đi vào.

Từ Bạch Bì đột nhiên dừng lại, lão ta lại nhìn tôi một cái, quan sát lên xuống một phát, bất chợt nói: “Tao không mấy thích một món đồ trên người mày, vứt ra ngoài đi.”

Mặt tôi hơi biến sắc.

Có điều giây tiếp theo, tôi liền biết Từ Bạch Bì đang nói đến thứ gì.

Ánh mắt của Từ Bạch Bì, hướng lên trên vị trí ngực tôi, lão ta cười cười, nói: “Vứt ra ngoài, mới được vào trong nhà. Nếu không mày cầm nó, là định đợi chút nữa bói một quẻ cho tao sao? Trương Cửu Quái chưa từng nói câu gì hay ho với tao, ép tao đến mức trốn chui trốn lủi.”

“Mày không muốn nhìn thấy Thi Vũ nữa à?” Từ Bạch Bì đã trực tiếp nói toạc ra...

Tôi lại không thể nào lập tức trở mặt thẳng luôn.

Còn cả lão ta lại nhắc đến Từ Thi Vũ, bèn khiến lòng tôi càng gian nan hơn.

Nhưng tôi cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể rút Kim toán bàn từ túi áo trong ra.

“Vứt ra ngoài!” Giây phút nhìn thấy Kim toán bàn, mặt mày của Từ Bạch Bì, lập tức đều ánh lên vẻ hung tợn, giống như lão ta đang hồi tưởng lại trải nghiệm không hay nào đó vậy...

Tôi hít sâu một hơi, trực tiếp ném Kim toán bàn ra ngoài một phát.

Có điều tôi tìm được một góc độ, không trực tiếp ném bay ra đất, mà là vứt vào trong cái đống gà chết kia.

Kim toán bàn không như những món đồ khác, chất liệu chỉ có vàng ròng, không có chỗ đặc thù nào khác, trọng lượng kiểu này rất có khả năng bị tôi ném mạnh một phát là vỡ luôn.

Rầm một tiếng nặng nề vang lên, Kim toán bàn rơi vào trong đống xác gà.

Lập tức, thần thái của Từ Bạch Bì đều tốt lên không ít, cái khuôn mặt tỏa đầy sát khí vừa nãy đó của lão ta, cũng hiền hòa hơn rất nhiều.

“Không phải người một nhà, không vào chung một cổng, nếu đã vào chung một cổng, thì phải thành người một nhà, thằng bói quẻ đó định ép chết tao, sau này mày đương nhiên không được tiếp tục bói quẻ cho người ta nữa, có điều vụ xem phần điểm mộ này của mày, thì tao được cái thích. Căn nhà này ở dễ chịu không sai, có điều tao bây giờ càng thích chỗ âm u một chút hơn.” Từ Bạch Bì ra hiệu cho tôi vào cổng, đồng thời cũng thuận miệng nói.

Tôi sải bước qua cổng, giọng điệu cung kính, hạ thấp giọng nói: “Chuyện này, dễ xử lý. Điểm Âm trạch rất đơn giản.”

“Ha ha.” Từ Bạch Bì hài lòng cười cười, lão ta ngẩng đầu lên hướng về một phía trong sân, gọi lớn: “Thi Vũ, ra đây đi.”

[Tác giả có lời muốn nói]

Lão La dẫn theo đạo sĩ nhà họ Liễu, nhà họ Phùng, nhà họ Thích, cùng với các nghệ nhân Vớt xác, Quỷ bà, chúc các thầy cô giáo, ngày nhà giáo vui vẻ! Chương mới hôm nay kết thúc! Ngày mai tiếp tục!
Bạn cần đăng nhập để bình luận