Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 386: TAM KIẾM TRẢM TANG

Căn bản không cần tôi nhắc nhở, phản ứng của Trần mù còn nhanh hơn, lão nhanh như cắt lùi ra sau.

Thần sắc của Mạnh Hân Thư đã hung hãn đến cực điểm!

Cô ta vặn vẹo cổ hai phát, đám lông nhung màu xanh đỏ kia, trông càng âm u khủng khiếp.

Vượt qua người Từ Bạch Bì, hai tay Mạnh Hân Thư trực tiếp vỗ thẳng về phía lưng Trần mù.

Tôi cũng không dám chỉ đứng nhìn nữa, co giò lao lên trước, gậy khóc tang đập mạnh về phía hai tay của Mạnh Hân Thư.

Tôi vốn dĩ cách cũng không xa, cùng lúc Trần mù lùi ra sau thì tôi cũng đã lao đến trước mặt Mạnh Hân Thư, đánh thẳng một gậy xuống!

Tiếng đôm đốp nhức tai vang lên, khói trắng bốc đầy!

Mạnh Hân Thư không hề kêu la thảm thiết, cô ta chỉ chằm chằm nhìn tôi một cái, rồi phả một hơi về phía tôi.

Bay vào mũi là một thứ mùi xác thối khó ngửi đến cực điểm, cái thứ mùi này còn hun người ta hơn là mùi rắm hoàng tiên, mùi thối xộc thẳng lên đỉnh đầu.

Đồng thời cô ta lật tay tát một phát, cánh tay quất trúng luôn lên ngực tôi.

Luồng lực mạnh đó gần như khiến cả người tôi bị hất lộn vòng trên không, lộc cộc một phát lăn ra ngoài tận mấy mét.

Lúc này Lưu Văn Tam cũng đã từ dưới đất bò dậy, lần này lão cũng sợ rồi, cực kỳ kinh hãi gào lên: “Mạnh Hân Thư! Bọn tôi muốn cứu mạng con cô đấy! Lão Từ Bạch Bì này thành con cô từ lúc nào vậy?! Cô bị hoàng bì tử che tim che mắt rồi à!?”

“Cô ta không nghe thấy, cũng chẳng tỉnh nổi đâu.” Việc ngăn cản của tôi tuy chỉ được chốc lát, nhưng cũng giúp Trần mù tránh được đòn đánh đột ngột này của Mạnh Hân Thư, lão xoay vòng lại, cong người lên, hai tay thành trảo, không ngừng đung đưa nhịp nhàng.

Tôi cũng khó nhọc từ dưới đất bò dậy, trong lồng ngực máu huyết cuộn trào.

Nhưng Mạnh Hân Thư căn bản không dừng lại, sau khi cô ta nhảy khỏi cây xong, lại tiếp tục chồm về phía Trần mù!

Ngao sói đương nhiên bảo vệ chủ, lông cả người xù lên, hung hãn há mõm chồm qua cắn Mạnh Hân Thư.

Từ Bạch Bì nằm bò trên cành cây đa, nhưng trên khuôn mặt vô cùng âm u của lão ta lại nở nụ cười, có điều nụ cười này lại lạnh đến cùng cực.

Nhưng lão ta lại đột nhiên có động tác lùi sau, dường như định ẩn vào trong tán lá vậy.

Đồng thời, Từ Bạch Bì bất thình lình nói một câu: “Thằng mù dẫn đường âm, lại đi liên thủ với loại người chết này, phải biết là người chết không có tim, thứ hậu quả này chúng mày tự đi mà giải quyết.”

Trong chớp mắt, Mạnh Hân Thư đã xông đến trước mặt Trần mù, Trần mù bật người lên, rồi lại ngồi thẳng lên trên cổ của Mạnh Hân Thư, hai tay của lão siết chặt lấy cổ của Mạnh Hân Thư, xong liền chuẩn bị vặn. Nhưng lại không làm sao vặn được!

Mạnh Hân Thư cũng túm lấy hai chân của Trần mù, bóp một phát xuống, tôi cảm giác cơ thịt trên chân của Trần mù đều biến dạng hết rồi.

Lưu Văn Tam cũng vung đao đi chém Mạnh Hân Thư, rõ ràng lão cũng chẳng để ý được nhiều thế nữa, chỉ có thể qua giúp Trần mù trước.

Cũng vào lúc này, động tác lùi sau của Từ Bạch Bì ngày càng nhanh hơn.

Đến cả hai con hoàng bì tử kia mắt cũng đang láo liên xoay vòng, ba đôi mắt của bọn chúng, gần như có thể nhìn tất cả mọi thứ xung quanh người, không một góc chết.

Lão ta không hề nhân cơ hội Mạnh Hân Thư ra tay mà cùng ra tay đối phó với chúng tôi, giống như là đang đề phòng thứ gì đó vậy.

Trong lòng tôi cũng hiểu vô cùng rõ, lão ta đang đề phòng Liễu Dục Chú!

Nhưng tôi làm sao có thể trơ mắt nhìn lão ta chạy mất được.

Lấy hết sức bình sinh, cây gậy khóc tang trong tay tôi, vung thật mạnh về phía bả vai của Từ Bạch Bì!

Thứ tôi đánh không phải là đầu của Từ Bạch Bì, mà là một trong hai con hoàng bì tử kia!

Từ Bạch Bì kể cả có muốn chặn, tôi dùng sức như thế này ném gậy khóc tang ra, tuyệt đối cũng sẽ khiến lão lãnh đủ!

Vù một phát! Gậy khóc tang bị ném bay ra ngoài!

Cùng lúc này, cái âm thanh rành rọt kia lại lần nữa vang vọng khắp vạt rừng.

“Nhị trảm trừ địa ương, Địa hộ hàng cát tường, nam tà nữ quy chính, trảm diệt tự tiêu vong!”

Từ phía rìa vạt rừng bắn lại, là một thanh kiếm gỗ đào màu đen xì!

Liễu Dục Chú cũng ra tay rồi!

Kiếm, không chỉ là một thanh này!

Giọng nói đó vẫn chưa dừng lại, mà tiếp tục sát khí bừng bừng: “Tam trảm trừ Quỷ ương, bách quái đều ẩn nấp, đoạn trừ nhiều ác sự, gia quyến tự an khang, ta phụng Ngọc hoàng Luật lệnh xá!”

Lần trước, chúng tôi không nhìn thấy kiếm thứ ba của Liễu Dục Chú, do gã ở bên ngoài cổng đánh với mẹ con Mạnh Hân Thư, cuối cùng làm bị thương mẹ con Mạnh Hân thư và Hà Tiểu Vân, nhưng gã cũng bị thương.

Bắn ngay tiếp sau thanh kiếm gỗ đào màu đen xì kia, là một thanh kiếm bằng đồng thau!

Tiếng xé gió vù vù vang lên, kiếm ngoài tốc độ nhanh, còn chứa đầy một thứ chính khí phá sát hào hùng lẫm liệt.

“Trảm tang chú, quả nhiên là đạo sĩ chính phái của Liễu Thị.”

“Đạo sĩ không quản chuyện người sống, nước sông không phạm nước giếng, sau này mày mà đi ra ngoài, người nhắm vào mày sẽ nhiều lắm đây!” Từ Bạch Bì vốn luôn là vẻ âm u bình thản, nhưng lúc này lão ta cuối cùng cũng đã lộ ra nét kinh sợ.

“Kiếm thứ nhất, mày chẳng phải là đã biết rồi sao?” Giọng nói chứa đầy sát khí của Liễu Dục Chú ngay lập tức tiếp lời: “Quỷ quái, tao gặp một giết một, chỉ hận chúng nó không ngày ngày tới tìm tao, cần gì phải sợ?”

Từ Bạch Bì vụt ngừng lại, quay người ngoảnh đầu, lão ta lại đứng ở trên thân cây.

Trên hai tay lão cũng có thêm một đôi găng tay làm từ da hoàng tiên, lão ta không hề chạy! Mà là dùng hai tay đỡ kiếm!

Rầm một phát! Cây gậy khóc tang tôi ném qua, đập mạnh trúng đầu của con hoàng tiên bị đứt đuôi kia!

Con hoàng tiên đến ré lên một tiếng cũng không kịp, liền rơi thẳng luôn xuống dưới.

Còn con bị đứt tai còn lại, thì đột nhiên một phát chui vào trong áo Từ Bạch Bì. Nó rõ ràng là cũng đang khiếp sợ!

Tôi đột nhiên cảm giác, không phải là Từ Bạch Bì không muốn chạy, lão ta chắc chắn muốn chạy, nhưng có hai thanh kiếm này ở sau lưng, lão ta mà không chặn lại thì chắc chắn sẽ trúng đòn!

Nói thì lâu chứ thực tế thì nhanh, kiếm gỗ đào và kiếm đồng thau cùng đâm thẳng mặt Từ Bạch Bì!

Hai tay Từ Bạch Bì cùng lúc nắm lấy kiếm!

Kiếm gỗ đào vào tay lão ta, lão hự lên một tiếng, lòng bàn tay bắn ra một màn máu, còn thanh kiếm đồng thau kia thì một phát cắt đứt bàn tay phải của Từ Bạch Bì!

Một bóng đạo sĩ nhanh chóng vụt qua người tôi, hóa ra chính là Liễu Dục Chú, trong tay gã còn cầm một thanh kiếm đồng thau nữa, hiện giờ cũng đang đâm thẳng mặt Từ Bạch Bì.

Thần sắc Từ Bạch Bì vô cùng đau đớn, lão ta đứt mất một bàn tay, máu chảy ròng ròng, cái tay bị thương còn lại cũng đang không ngừng run rẩy.

Khuôn mặt lão ta vô cùng hung tợn, đột nhiên trong miệng phát ra một tiếng gầm chói tai!

Thứ âm thanh này giống y như hoàng bì tử vậy, nhức óc rợn người.

Con hoàng tiên bị đứt tai trên người lão ta, lại vụt một phát từ ngực lão vọt ra!

Hóa ra vừa vặn lao lên trước kiếm của Liễu Dục Chú, kiếm đâm xuyên thân người của hoàng tiên, nhưng thế lao của nó không hề dừng lại, khi kiếm hoàn toàn đâm xuyên qua người nó xong, nó đã vọt lên trên tay của Liễu Dục Chú.

Cái đuôi quất mạnh một phát, quấn thẳng lên mặt Liễu Dục Chú, một đám khói màu lẫn lộn giữa vàng và trắng bao trùm đỉnh đầu của Liễu Dục Chú.

Cùng lúc này, trên cây đa kia cũng lao xuống ít nhất dăm ba chục con hoàng bì tử, toàn bộ chồm về phía mặt Liễu Dục Chú.

Trong chớp mắt, Liễu Dục Chú đã hoàn toàn bị thứ khí trắng vàng kia bao trùm.

“Một lũ súc sinh! Muốn chết!” Liễu Dục Chú quát ầm lên.

Nhưng giọng nói đến cuối cùng, thì thành hự một tiếng rồi im bặt.

Lòng tôi lạnh ngắt, kể cả Liễu Dục Chú có lợi hại, nhưng thứ rắm của hoàng bì tử này, cũng hung dữ lắm.

Tôi vội vàng chạy qua, định giúp giải vây cho Liễu Dục Chú.

Từ Bạch Bì run rẩy thở dốc, lão ta lại chằm chằm nhìn tôi một cái.

Nhưng rồi lại vọt lên trên tán lá bên trên cây đa, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Tôi sốt ruột không chịu được, nhưng chỉ dựa vào tý chút bản lĩnh này của tôi, thì căn bản không chặn nổi Từ Bạch Bì lại.

Sau khi chạy đến bên cạnh Liễu Dục Chú, tôi lập tức rắc luôn tàn thuốc ở trong tẩu thuốc ra!

Thân người Liễu Dục Chú đột nhiên xoay vòng một phát, đám hoàng bì tử kia gần như đều bị hất bay ra!

Đồng thời gã chém ngang một kiếm, tôi vội thụp người xuống tránh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận