Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 657: CHÚ VIẾT: NGŨ TINH BÁT ĐỊA, THẦN LINH PHÙ HỘ

“Mày đứa đồ tôn này, tuy có độc địa chút, nhưng đem bàn tính, la bàn về, coi như mày có đạo hiếu, ta sẽ tìm cho mày một chỗ an táng tốt.”

Lúc nó khom người cúi đầu tôi mới nhìn thấy, vị trí phía dưới bả vai của nó, có dính một thứ, nhìn lên giống như là một mảnh áo Đường phục, bên trên còn viết không ít chữ...

Hơn nữa vẻ già dặn trong lời nói của nó cũng càng nhiều hơn, da đầu tôi bắt đầu trở nên tê rần, Trần Tiểu Bàn đích thị là trúng vong rồi!

Mà còn không giống với kiểu trúng vong thông thường! Trên người nó còn mang theo đồ của Lý Âm Dương, chẳng trách thay đổi ít thế, mà lại kỳ dị đến như vậy!

Tôi cực lực định bò dậy phản kháng, nhưng trong ngực quá đau, đau đến mức một chút sức lực cũng chẳng có.

Cũng đúng vào lúc này, đột nhiên một tiếng xé gió vù vù truyền lại.

Tôi cực lực ngoảnh đầu lại nhìn một phát, người vào trong phòng chẳng phải chính là Trần mù sao?

Sắc mặt lão tối sầm, tay cầm gậy khóc tang, đánh thẳng về phía đầu của Trần Tiểu Bàn!

Thứ Trần mù vung ra không phải là cây gậy khóc tang phổ thông bình thường lão hay dùng, mà là cây gậy khóc tang bằng đồng kia! Bên trên còn có khắc Áp trấn thần chú!

Dây lụa trắng quấn trên thân gậy phát ra tiếng soàn soạt, Trần Tiểu Bàn vụt ngẩng đầu lên, vẻ mặt nó trong nháy mắt đã trở nên vô cùng hung hãn, sự biến hóa trong giây lát này, tôi mới nhìn ra, thế này trông có vài phần giống với xác chết của Lý Âm Dương!

Nó đột ngột giơ tay lên, tượng gỗ cắm dao khắc trong tay lập tức vứt xuống đất, hóa ra định trực tiếp đi đỡ cây gậy khóc tang mà Trần mù vung tới!

Lúc này cánh tay còn lại của nó dùng sức càng mạnh hơn đi giật sợi dây vải.

Tôi cố nhịn cơn đau buốt, không để ý được gì khác, hai tay vụt buông ngực ra, nhặt bức tượng gỗ và con dao khắc mà nó vứt xuống lên, tôi rút mạnh con dao khắc ra.

Lập tức cảm giác đau ngực liền giảm bớt quá nửa.

Trên trán mồ hôi liên tục túa ra, tôi một phát liền ngó thấy, trên đầu bức tượng gỗ điêu khắc này có sinh thần bát tự của tôi, còn viết cả ngũ tạng dạng như tim gan tỳ phổi thận, chỗ mà dao khắc chọc vào, chính là vị trí phổi.

Nhanh chóng cất cái tượng người gỗ này đi, tôi một tay túm lấy cái hộp gỗ dài, ngay tiếp đó lại dùng dao khắc rạch một phát trước ngực, dây vải bựt một phát liền đứt luôn.

Tất cả những việc này đều phát sinh trong nháy mắt, gậy khóc tang của Trần mù, cũng đập thật mạnh lên trên tay của Trần Tiểu Bàn.

Rầm một tiếng vang lên, Trần Tiểu Bàn lại vững vàng đỡ lấy gậy này, có điều nó cũng không cướp được bàn tính.

Điều khiến mặt tôi biến sắc kinh hãi là tại sao gậy khóc tang có Áp trấn thần chú đánh lên tay nó, mà chẳng gây ra thương tổn gì?

Nó chẳng phải bị vong nhập sao? Ít nhất lẽ ra cũng phải đánh văng Lý Âm Dương ra, hoặc là nó đau đớn vạn phần mới đúng.

Giây tiếp theo tôi mới phát hiện, trên tay Trần Tiểu Bàn, chẳng biết từ lúc nào hóa ra cũng đã đeo lên một đôi găng tay, rõ ràng là găng tay tiên xám!

“Thần bà? Có điều Thần bà lại dùng Áp trấn thần chú của đạo sĩ nhà họ Liễu, đạo sĩ Xuất đạo, mà lại còn vừa mắt thứ Thần bà mắt mù, đúng là nắng to rồi, thì chuyện gì cũng có.”

Trần Tiểu Bàn rõ ràng vẫn là một đứa trẻ con non nớt, nhưng lời nói ra lại ngày càng già dặn.

Nó đột ngột nghiêng tay một cái, rồi quật mạnh thật mạnh ra sau một phát.

Trần mù hự lên một tiếng, cả người đều loạng choạng lao về phía vách tường phía sau.

Chỉ là Trần mù vừa lao ra ngoài mấy bước, thì cánh tay còn lại của lão, đột ngột túm lấy trảm quỷ đao trên thắt lưng, ném mạnh một phát ra sau lưng lão!

Tay giơ đao hạ! Đao bay tay hạ!

Trảm quỷ đao giống như một chiếc phi đao bị ném thẳng ra, cánh tay phải của Trần Tiểu Bàn bị hất tung lên cao.

Rầm một phát, Trần mù đập lên trên tường, lão hự lên một tiếng, cả người cũng trượt ngã xuống đất, rõ ràng là không chống đỡ được với lực quật ban nãy của Trần Tiểu Bàn, vung đao cũng là một đòn liều mạng.

Trảm quỷ đao bay ra khỏi phòng, chẳng biết cắm vào chỗ nào ở ngoài sân, cũng phát ra một tiếng rầm nặng nề.

Đồng thời, cánh tay của Trần Tiểu Bàn cũng rớt mạnh xuống đất, máu tươi điên cuồng ào ra, sắc mặt Trần Tiểu Bàn càng âm u hung hãn nhìn tôi, rồi lại ngoảnh đầu nhìn Trần mù một cái.

Tay trái của nó móc lên trên ngực một phát, thứ lôi ra ngoài hóa ra là một miếng thịt, một miếng thịt toát ra khí đen...

Lòng tôi càng lạnh ngắt hơn nữa, ngoài việc kinh hãi, tôi đồng thời cũng rút gậy khóc tang ra.

Chòng chọc nhìn Trần Tiểu Bàn, nó lại định làm gì nữa?

Cũng đúng vào lúc này, một tiếng quát uy nghiêm chính khí, vang vọng bên tai.

“Đông Bắc đặt Thanh thạch, Đông nam đặt Hồng thạch, Tây nam đặt Bạch thạch, Tây bắc đặt Hắc thạch, huyệt giữa đặt Hoàng thạch!”

“Chú viết, Ngũ tinh Bát địa Thần linh phù hộ, Tuế Tinh bên trái, Thái Bạch bên phải. Huỳnh Hoặc phía trước, Thần Tinh đứng sau. Trấn Tinh canh giữa, tránh trừ tai họa. Yêu dị tai biến, Ngũ Tinh nhiếp ấn! Người chết yên tĩnh, người sống phúc thọ. Lập tức tuân luật lệnh!”

Trong tiếng động vèo vèo, năm viên đá màu sắc khác nhau bắn vào trong phòng!

Phân biệt bốn viên rơi lên bốn phía trên người Trần Tiểu Bàn! Duy nhất một viên Hoàng thạch, rơi lên trên đầu Trần Tiểu Bàn!

Liễu Dục Chú ra tay rồi!

Hơn nữa đây chẳng phải chính là An ngũ tinh trấn phù mà hồi đó Dương Hạ Nguyên từng dùng để trấn Dương Thanh Sơn đó sao?!

Thân người Trần Tiểu Bàn đột nhiên một phát liền bất động.

Tay của nó vốn đã đưa lên đến miệng, cũng trở nên cứng đờ lại.

Liễu Dục Chú rõ ràng người còn chưa đến, chỉ là phù thạch tới trước thôi.

Tôi vốn thở phào một hơi nhẹ cả người, trong lòng cũng cực kỳ lo lắng, bắt buộc phải nhanh chóng khiến Trần Tiểu Bàn khôi phục bình thường, cho người đưa nó đi bệnh viện, đứt mất một cánh tay thế này, thì đúng là có thể mất mạng thật đấy!

Thế nhưng đúng vào lúc này, thân người Trần Tiểu Bàn lại run rẩy kịch liệt, con mắt nó thậm chí còn chảy ra huyết lệ, tay trái cũng nhúc nhích rồi.

Ánh mắt của nó cũng đã thay đổi, không còn vẻ hung ác của Lý Âm Dương lúc nãy nữa, mà ngược lại là thành oán hận.

Nó thế này là đang oán hận nhìn tôi! Hơn nữa viên Hoàng thạch trên đầu nó rõ ràng cũng sắp rớt xuống rồi.

Đến cả Liễu Dục Chú, mà hóa ra cũng không trấn nổi Trần Tiểu Bàn bị trúng vong!

Miếng thịt trên tay trái, mắt nhìn liền sắp nhét vào trong miệng, tôi làm sao dám để nó ăn vào được, quát lớn một tiếng Tiểu Bàn, mày tỉnh táo chút!

Rồi vụt đạp bước lên trước, một phát túm lấy tay trái của Trần Tiểu Bàn, đồng thời tay dùng sức ấn lấy viên Hoàng thạch kia, để nó ổn định lưu lại trên đỉnh đầu thằng bé.

Lúc này, lực trên tay nó mới thả lỏng xuống, tôi cũng không dám ngừng nghỉ, sau khi buông tay, nhanh chóng mò ra chỗ sau bả vai của Trần Tiểu Bàn, dùng sức xé một phát!

Rẹt một tiếng, tôi xé xuống một mảnh vải dính ở bên trên.

Đây chính là một miếng rách của Đường phục, bên trên viết rời rạc rất nhiều con chữ, thâm sâu huyền bí, đều là đến từ nội dung của Trạch kinh...

Thân người của Trần Tiểu Bàn lúc này mới bịch một phát quỳ sụp xuống đất, tiếp đấy lại ngã lăn ra, bất tỉnh nhân sự.

Tiếng bước chân vội vã vọng lại, Liễu Dục Chú lao vào trong phòng, thanh kiếm đồng thau trong tay gã chỉ thẳng vào giữa lưng Trần Tiểu Bàn.

Tôi run rẩy tiếp tục chằm chằm nhìn mảnh vải kia mấy giây nữa, rồi nhét nó vào trong tay Liễu Dục Chú, nói: “Lý Âm Dương phá xác ra ngoài rồi, những người khác thế nào rồi? Phải nhanh chóng bảo đạo sĩ của Trường Thanh Đạo Quán đưa Tiểu Bàn đi viện. Anh giúp tôi chăm sóc cho chú Trần một chút.”

Tôi không đợi được câu trả lời của Liễu Dục Chú, cũng chẳng kịp nhìn thêm xem Trần mù thế nào, ít nhất tôi xác định được lão không nguy hiểm đến tính mạng, lúc này đang nhấc người bò dậy.

Tôi nhanh chóng khom lưng, xé lấy một mảnh vải áo đi buộc vết thương trên vai Trần Tiểu Bàn, tiếp đấy lại cõng nó lên lưng, đồng thời nhặt cánh tay đứt kia lên, chạy ra phía ngoài cổng!

Kết quả tôi vừa chạy ra đến cửa, thì rắc một tiếng, cả cái bậu cửa đã gãy luôn rồi...

Trong lòng tôi càng lạnh ngắt, Lý Âm Dương đúng thật là tính toán hết rồi, phải lấy mạng của tôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận