Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 853: ĐÚNG THẬT CHỈ CÒN MỘT MÌNH TAO?

Thứ máu huyết đó đặc sệt quá mức, không giống như máu nhỏ giọt thông thường, từng giọt từng giọt chảy xuống dưới, mà ngược lại hình thành một đường mảnh dạng như sợi tơ, đặc quánh đến mức không đứt đoạn.

Chẳng biết tại sao, trong nháy mắt tôi liền liên tưởng đến câu thời gian tới rồi mà Mã Bảo Nghĩa nói đó có liên quan đến cái đồng hồ máu này.

Vốn dĩ đồng hồ cát bèn là một công cụ tính giờ, thứ máu huyết này đại biểu cho cái gì? Tại sao lại bắt đầu chảy?

Trong lúc tôi suy nghĩ, Thẩm Kế đã lao ra ngoài va chạm với chín cái xác chết kia!

Tay phải cô ta vuốt một phát, hai tờ Hà khôi Trảm thi phù liền trực tiếp rơi lên trên đỉnh đầu của hai xác chết!

Tốc độ dán phù của Thẩm Kế phải nhanh hơn quá nhiều so với tôi, bản thân thân pháp của cô ta đã chiếm ưu thế, đặc biệt là xác chết này còn do Mã Bảo Nghĩa khống chế, cho dù là hành động có tinh diệu đến mức nào, trên thực tế cũng đều chỉ là con rối có dây, chỉ có điều là toàn thân đầy độc, lại đủ cứng chắc, nên làm bị thương mới sẽ lấy mạng người ta mà thôi.

Khói trắng xèo xèo điên cuồng bốc lên, hai cái xác chết đó cạch một tiếng ngã ra đất, ngửa mặt lên trời, từ vị trí dán phù xuất hiện một vết nứt toác ra.

Động tác của Thẩm Kế chưa từng dừng lại, giây tiếp theo, Áp trấn thần chú, Trấn sát phù lần lượt vào trận!

Trong nháy mắt, ba tờ Áp trấn thần chú, hai tờ Trấn sát phù, đều phân biệt rơi lên trên đỉnh đầu của năm cái xác chết!

Hà khôi Trảm thi phù có tác dụng kiểu như tru diệt trảm xác.

Áp trấn thần chú thì là hoàn toàn trấn áp, Trấn sát phù thì là trấn áp sát khí.

Xác chết bị Áp trấn thần chú trấn áp trông như hóa đá, xác chết bị Trấn sát phù dán lên đỉnh đầu, thì màu xanh đỏ trên phần mặt nhanh chóng tiêu tan, từng đợt mùi xác thối từ trên người xác chết bay ra!

Chỉ trong nháy mắt như thế, mười xác chết mà Mã Bảo Nghĩa đưa tới đã chỉ còn lại hai cái.

Phù không đủ, tôi vốn định lên trước động thủ, trực tiếp dùng Bút Địa Chi và nghiên mực vẽ phù.

Nhưng Mã Bảo Nghĩa rõ ràng cũng có sự phòng bị, giật tay về hai phát, hai cái xác chết kia liền bay ngược quay về, trực tiếp đến luôn trước mặt Mã Bảo Nghĩa.

Thẩm Kế lùi sau hai bước, hai tay buông thõng bên người, rõ ràng là đang ổn định hơi thở.

“Vẽ thêm hai tờ phù nữa, tôi tiêu diệt y.” Giây phút nói xong, hai tay Thẩm Kế đã rút cây roi dài ra, rõ ràng là chuẩn bị tiếp tục tấn công, không cho Mã Bảo Nghĩa có cơ hội nghỉ ngơi.

Tôi nhanh chóng lấy Bút Địa Chi và nghiên mực ra, đồng thời lại trầm giọng bảo với Thẩm Kế không được xuống tay hạ sát, nói cô ta giao Mã Bảo Nghĩa cho tôi.

Đầu mày Thẩm Kế nhíu chặt nhìn sang tôi, nhưng lại không trả lời.

Tôi cũng nhíu mày lại, động tác trên tay lập tức khựng lại một chút.

Tính tách của Thẩm Kế rất quyết đoán, nhưng cô ta cũng có quy tắc, nếu cô ta không đồng ý, vậy thì liền rất khó nhằn.

Có điều cũng chỉ trong nháy mắt như thế, cô ta liền lạnh giọng nói một chữ “Được”.

Tôi thở phào một tiếng, lập tức thụp người xuống, móc giấy lanh mịn ra bắt đầu nhanh chóng vẽ phù.

Mã Bảo Nghĩa không xuất chiêu ngăn cản tôi vẽ phù, mà ngược lại là lạnh băng nhìn chúng tôi, bất chợt y nói một câu: “Chúng mày hình như rất chắc chắn là, diệt xong mấy cái xác chết này của tao, thì tao liền thành cá nằm trong rọ? La Thập Lục, mày đòi xử lý tao, không khỏi tự tin thái quá rồi, còn mày nữa Thẩm Kế, thân thủ của mày có lợi hại đến đâu, cũng lợi hại hơn được Sơ bà sao? Cho dù là tao không có xác chết trong tay, mày cũng không có cơ hội.”

“Thời gian, đến rồi, tao chẳng qua là cho chúng mày tạm nghỉ thêm một lúc mà thôi, vốn dĩ định cho La Thập Lục cơ hội, mà nó không cần, vậy thì đợi mà lên đường đi!”

Câu nói âm u lạnh lẽo này của Mã Bảo Nghĩa, khiến lòng tôi như có khí lạnh lướt qua, Bút Địa Chi trong tay cũng không khỏi run lên một phát, nhưng động tác của tôi không dừng lại, nhanh chóng vẽ xong phù.

Tôi vừa mới lấy phù lên, thì trong tay đã trống trơn luôn, ngước mắt lên, Thẩm Kế đã cầm lấy hai tờ Trấn sát phù đó, lao lên trên mái nhà!

Hai xác chết cuối cùng kia của Mã Bảo Nghĩa đến nhúc nhích cũng chẳng thèm nhúc nhích, trực tiếp để cho Thẩm Kế dán luôn phù lên trên đỉnh đầu chúng.

Nhưng Mã Bảo Nghĩa thì lại cử động rồi, chỉ thấy y vụt thò hai tay ra, vỗ về phía ngực của Thẩm Kế...

Động tác ác liệt đó, vừa nhanh vừa mạnh, đúng là vô cùng độc ác!

Hoàn toàn không phải là hung và sát của xác, mà là sát khí và độc địa của người!

Rõ ràng là Mã Bảo Nghĩa biết xác chết không chặn được, nên liền cho chúng đi nạp mạng, nhưng lại có thể mượn cơ hội này, tấn công vào sơ hở của Thẩm Kế.

Nếu như Thẩm Kế bị hai chưởng này đánh trúng, thì e rằng có không chết cũng phải trọng thương.

“Cẩn thận!” Tôi hét lên một tiếng, đồng thời một phát rút cây gậy xương mảnh đó ra, vụt ném một phát về phía tay của Mã Bảo Nghĩa!

Cú ném này, là tinh túy được diễn biến từ Đương đầu nhất bổng mà thành, tôi lại còn dồn hết toàn lực, chỉ thấy cây gậy xương mảnh đó như một tia chớp, vạch ra một đường cong trên không trung.

Trong tích tắc, hai chưởng vốn đang đánh về phía ngực Thẩm Kế của Mã Bảo Nghĩa, đột ngột thay đổi thế đánh, vỗ mạnh vào giữa một phát.

“Bốp” một tiếng giòn giã, cây gậy xương mảnh mà tôi vứt ra kia, lại vừa vặn bị Mã Bảo Nghĩa vỗ vào trong lòng bàn tay.

Thẩm Kế hét lên một tiếng, hai chân bật một phát lên cao phải tới tận hai ba mét, hai cánh tay vung ra, hai cây roi dài màu đen như hai con rắn độc uốn éo, quật về phía Mã Bảo Nghĩa!

Mã Bảo Nghĩa nắm chặt cây gậy xương mảnh, trực tiếp vung thẳng một phát ra trước.

Cùng với tiếng soàn soạt vang vọng, một trong hai chiếc roi vụt trúng gậy xương mảnh.

Chiếc còn lại thì cứ thế bị Mã Bảo Nghĩa túm lấy, nắm vào trong lòng bàn tay.

Mã Bảo Nghĩa giật thật mạnh ra sau một phát, giống như lần đó Thẩm Kế rơi xuống đất có điểm tựa, trực tiếp giật thẳng Mã Bảo Nghĩa lên vậy, hiện giờ Thẩm Kế ở giữa không trung, làm gì có điểm tiếp lực nào, cứ thế bị Mã Bảo Nghĩa kéo lên, rơi về phía trước ngực y!

Rồi giây tiếp theo, Mã Bảo Nghĩa vụt giơ chân lên, đạp về phía giữa bụng của Thẩm Kế!

Thẩm Kế rõ ràng là thông minh hơn nhiều, trong giây phút Mã Bảo Nghĩa sắp đạp trúng cô ta, cô ta đột ngột buông hai cây roi trong tay ra, xoay người một phát trên không, thân người rơi mạnh lên trên mái nhà.

Tiếng rơi vỡ ào ào vang lên, lực rơi cực mạnh khiến Thẩm Kế trực tiếp xuyên thẳng qua mái nhà.

Một tràng tiếng ào ào vang lên, cùng với phiến ngói rơi vỡ, Thẩm Kế cũng rơi vào trong gian chính.

Sắc mặt cô ta tím tái, máu huyết cuộn trào, trên mặt đỏ bừng lên, khóe miệng cũng có máu tươi rỉ ra.

Vẻ mặt Mã Bảo Nghĩa lạnh lùng u ám, y hất bừa một cái, cây roi liền rơi lên trên mái nhà.

Y sải bước lên trước một phát, cũng định nhảy vào trong gian chính.

Lòng tôi kinh hãi, thân thủ của Mã Bảo Nghĩa lợi hại thật, chỉ sợ là đến thân thủ của Trần mù đứng trước mặt y cũng chẳng đủ để nhìn.

Lúc này tôi mới biết, trong Lãnh thi Nhiếp hồn Cản thi thuật, thuật pháp mà chữ viết có thể ghi chép kỳ thực rất mơ hồ, mấy chục năm này của Mã Bảo Nghĩa, đã sớm phát huy thuật pháp này đến cực điểm rồi.

Yêu cầu của thuật pháp này đối với thân thủ cực cao, dạng giống như Khôi tinh điểm đấu của Trần mù, viết lên trên giấy chẳng qua chỉ vỏn vẹn vài chữ, nhưng bao hàm thì lại là tinh hoa của võ học.

Cũng chẳng trách Liễu Dục Chú lại bị thương dưới tay của Mã Bảo Nghĩa.

Thân thủ của Liễu Dục Chú đã rất mạnh rồi, nhưng thủ đoạn càng mạnh hơn của gã thì còn là “phù”.

Đối mặt với những xác chết đó của Mã Bảo Nghĩa, gã có ưu thế cực lớn, nhưng đối mặt với tên người sống Mã Bảo Nghĩa này, thì phù căn bản không có tác dụng, chỉ có thể hoàn toàn dựa vào thân thủ để chiến đấu.

“Trước khi chết, tao sẽ cho chúng mày ra ngoài xem xem bên ngoài thôn Kế Nương là một cảnh sắc như thế nào, đúng thật cho rằng tao chỉ còn lại một mình sao?” Nói rồi, Mã Bảo Nghĩa thuận theo cái lỗ lớn mà Thẩm Kế đập ra, nhảy một phát xuống dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận