Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 346: ĐOẠN MẠNG!

Máu gà ở phần chân cái lông đuôi gà, tí tách rơi mấy giọt xuống.

Thứ máu huyết đó đỏ tươi khác thường.

Rơi lên ống tay áo tôi, xong lại rớt xuống ngực thằng điên nhà họ Vương.

Rồi phát ra tiếng xèo xèo, và còn xuất hiện hai làn khói trắng.

Dưới ánh trăng, sau khi làn khói đó tan hết xong, liền là hai cái lỗ đen xì xì, giống như là bị đốt cháy xuyên qua vậy.

Tim tôi đập rất nhanh, bởi vì tôi cũng không biết sát thuật có tác dụng đối với xác dữ không phải mẫu tử sát hay không!

Căn cứ theo phương pháp miêu tả trong Âm sinh cửu thuật.

Tôi đem phần lông vũ của ba cái lông đuôi, phân biệt kẹp vào trong kẽ ngón tay.

Phần gốc ánh lên màu máu, trông vô cùng rợn người.

Kẹp lấy phần lông vũ của cái lông đuôi, kẽ ngón tay ngược lại cảm giác có đôi phần nóng bỏng!

Tôi cảm thấy mắt mình cũng rất nóng, nóng đến bỏng rát, giống như sắp chảy máu vậy.

“Xác hung sát, trời không dung, sát thuật đến, hồn mạng đứt!”

Tôi gầm lên một tiếng, vụt vung tay lên!

Trong mắt thằng điên nhà họ Vương bất chợt xẹt qua một nét kinh hãi.

Vẻ mặt hung hãn cũng càng trở nên điên cuồng hơn.

Mấy tiếng rắc rắc giòn giã vang lên, vết nứt trên bề mặt của la bàn nhái càng nhiều hơn, mắt nhìn đã sắp hoàn toàn vỡ nát rồi!

Cũng vào lúc này, tôi đấm mạnh một đấm xuống!

Tiếng cắm phụp vang lên, ba chiếc lông đuôi hoàn toàn cắm ngập vào trong ngực thằng điên nhà họ Vương.

Rầm!

La bàn nhái hoàn toàn vỡ nát.

Lông nhung màu đỏ trên người gã điên cuồng mọc ra, trong chớp mắt đã bao trùm cả khuôn mặt!

Ánh mắt của thằng điên nhà họ Vương nanh ác và oán hận độc địa đến cực điểm.

Luồng khí hung hãn khiến toàn thân tôi cứng đờ, giống như bị một đôi tay bóp chặt lấy tim mình vậy!

Nhưng gã lại không nhấc nổi tay lên.

Sự hung hãn ấy chỉ như đóa phù dung vừa nở đã tàn.

Giây tiếp theo, lông nhung màu đỏ bèn hoàn toàn héo quắt...

Đôi mắt gã cũng trở nên trống rỗng trong chớp mắt, không còn tý chút thần sắc nào.

Ba chiếc lông đuôi gà vững vàng cắm trên ngực gã, dịch máu màu đen từ vết thương nơi chân lông đuôi gà không ngừng rỉ ra.

Bản thân khuôn mặt của thằng điên nhà họ Vương, bởi bị gậy khóc tang đánh một phát như thế, vốn đã biến thành màu đen xì như than cháy.

Lúc có lông nhung đỏ phủ lên trông còn hung ác, bây giờ mất rồi, thứ sót lại chỉ còn sự khủng khiếp và thê lương.

Tôi lẩy bẩy đứng dậy, loạng choạng lùi ra sau hai bước, phịch một cái ngồi bệt xuống đất.

Chằm chằm nhìn thằng điên nhà họ Vương, gã đích thực đã không còn động tĩnh.

Chai đựng máu gà rơi trên đất, chỗ máu còn sót lại chảy ra ngoài, tỏa ra thứ mùi máu tanh.

Gân xanh trên trán và huyệt thái dương của tôi vẫn đang không ngừng co giật.

Gã đúng thật là quá dữ.

Còn may sát thuật này có tác dụng, chứ nếu không, đúng là tôi có dùng hết thủ đoạn, cũng chẳng cách nào đối phó với gã.

Hà Thái Nhi run rẩy nói một câu: “Chắc là hồn phi phách tán rồi.” Bà ta chằm chằm nhìn vào mặt thằng điên nhà họ Vương, trong mắt lại thêm mấy phần khẳng định.

“Đích thực là hồn phi phách tán.” Tôi từ dưới đất bò dậy, dưới chân vẫn đau buốt thấu tim, bàn chân cũng tê cứng, ngoảnh đầu nhìn sang phía trước.

Đám dân thôn bị mẹ tôi chặn lại kia, gần như chẳng còn một ai có thể đứng nổi nữa, toàn bộ đều nằm lăn trên đất.

Trên bộ quần áo cũ rách của mẹ tôi, lại dính thêm không ít vết máu.

Lúc này, mẹ tôi cũng đang bước đi về phía tôi.

Mẹ không dừng lại trước mặt tôi, mà ngược lại rút con dao găm đỡ âm linh ở chỗ đất bên cạnh ra.

Sau đó mẹ lại đi đến trước mặt thằng điên nhà họ Vương, tay vung lên một cách nhanh gọn.

Cái đầu của thằng điên nhà họ Vương lập tức đứt lìa.

Tiếp đấy mẹ một tay xách cái đầu của thằng điên nhà họ Vương, tay kia kéo lê thân người của gã, rồi đi thẳng về phía bãi lau Liễu bên kia.

“Mẹ!” Tôi hơi có chút ngơ ngác, gọi mẹ một tiếng, mẹ không hề dừng lại.

Hà Thái Nhi do dự một chút, rồi mới nói: “Mẹ mày làm chuyện gì, chắc chắn cũng đều có cái lý của mẹ mày, Thập Lục, mau đi qua giúp Văn Tam.”

Tôi rùng mình một cái, cũng không dám rề rà.

Không biết bây giờ tình hình bà cụ Hà và Lưu Văn Tam đấu với lão góa thế nào rồi.

Đem cây gậy khóc tang Lôi kích mộc bị rơi dưới đất nhặt lên giắt lại vào thắt lưng, tôi cũng đi về phía bãi lau Liễu bên kia.

Bởi chân bị tê, rồi còn cả vết thương do bị con ly miêu hoa kia cắn, nên khiến tôi bước đi cà nhắc, đi được mười mấy bước, cuối cùng cũng mới nén xuống được một ít.

Hà Thái Nhi cũng đi lại dìu tôi.

Lúc đi qua chỗ đám dân thôn ngã nằm kia, tôi mới phát hiện bọn họ vẫn còn thở, chỉ là hôn mê bất tỉnh mà thôi, mẹ tôi ra tay đúng là có chừng mực.

Mấy phút sau, tôi và Hà Thái Nhi đã đến bên ngoài bãi lau Liễu.

Tôi lúc này mới phát hiện, mẹ tôi đứng ở trước bốn cái hố đó, hóa ra vừa hay còn đem đầu và thân người của thằng điên nhà họ Vương, phân biệt vứt xuống hai cái hố khác nhau.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, trên mặt mẹ chảy xuống hai hàng nước mắt.

Nước mắt này không phải là do đau thương, mà dường như có đôi chút như được giải thoát vậy.

Bao nhiêu năm nay, ban đầu nhất là nhà họ Vương nhận nuôi cả nhà mẹ tôi.

Sau đó lại hại chết bà ngoại và ông ngoại tôi, mẹ tôi thành một mình không nơi nương tựa.

Thận chí mẹ vẫn còn nghĩ đến tình nghĩa, họa không dính đến người nhà, mà chăm sóc cho thằng điên nhà họ Vương.

Mà tâm của thằng điên nhà họ Vương lại ác độc đến mức ấy, quả đúng là một cơn ác mộng.

Lúc này ác mộng tiêu tan, không chỉ mẹ tôi, đến tôi cũng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

Ánh nhìn chuyển đến phía dưới gốc cây liễu kia.

Cây liễu thương tích đầy mình, Lưu Văn Tam, bà cụ Hà, và lão góa vẫn đang giao đấu dưới cây liễu như cũ!

Ba người đánh khó phân thắng bại!

Lão góa lấy một đánh hai, lúc trước tuy có rơi vào thế hạ phọng, nhưng giờ này lại có vẻ càng đánh càng mạnh.

Lưu Văn Tam dính ít vết thương ngoài da, bà cụ Hà thì linh hoạt cực kỳ, gậy khóc tang không ngừng đánh về phía lão góa.

Thế nhưng không có một gậy nào trúng được lên người lão, toàn bộ đều bị cái chiêng đồng kia chặn lại.

Cũng chính vì vậy, quanh cả bãi lau Liễu đều vang dội tiếng vọng của cái chiêng đồng này, đúng là điếc tai hết biết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận