Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 738: ANH THẬP LỤC

“La Tiên sư hiện giờ công việc bận rộn, đừng quanh quẩn canh chừng ở đây nữa, nhanh đi chuẩn bị, đợi giải quyết xong việc trong tộc, cậu ta sẽ truyền thụ thuật phong thủy cho các anh.”

Liễu Dục Chú trầm giọng quát, những người kia mới dần dần tản đi.

Tiếp đấy gã tiếp tục dẫn đường, rất nhanh đã đến cổng một khu nhà khác, ở đây ngay tại cổng liền đã có người canh giữ rồi...

Trái phải phân biệt đều là đạo sĩ trán sinh vân ngang, thắt lưng cắm phất trần, trên người mặc đạo bào...

Liễu Dục Chú đánh mắt một cái, bọn họ liền nhường đường ra.

Hai chúng tôi vào trong xong, trong sân yên tĩnh khác thường.

Trong sân hai bên trái phải phân biệt có hai gian phòng, mỗi gian phòng đều có người canh ở cửa.

Trong đó có một gian phòng cửa đóng chặt, một gian phòng khác thì cửa phòng lại để mở, tôi một phát liền nhìn thấy trong phòng có đứng một người đàn bà, cô ta đờ đẫn đứng yên tại chỗ, dường như đang nhìn thẳng ra trước.

Nhìn một cái tôi liền nhận ra, đây chẳng phải chính là Cố Nhược Lâm sao?

Chỉ có điều lúc này nhìn trông sắc mặt cô ta thảng thốt, điều này lập tức khiến tâm trạng tôi bất an.

Tôi bước nhanh lên trước đi về phía căn phòng để mở cửa đó, sau khi đến gần phía trước, hai đạo sĩ canh cửa lùi sang một bên dưới sự ra hiệu của Liễu Dục Chú.

Sau khi vào phòng tôi mới nhìn rõ, Cố Nhược Lâm tuy đang đứng, nhưng bên cạnh cô ta đốt hai chiếc đèn dầu.

Trong đường lối của Thần bà mà Trần mù dạy tôi, người có ba ngọn đèn, phân biệt nằm hai bên vai trái phải là Dương đăng, trên đỉnh đầu là Mệnh đăng, Mệnh đăng của người không tắt, một khi tắt rồi, thì bèn không còn là người sống, hai ngọn đèn ở hai bên trái phải thì sẽ vì Dương khí không đủ, hoặc nửa đêm quay đầu mà bị thổi tắt.

Hai chiếc đèn dầu này cũng là Trường minh đăng, sau khi châm lên xong, bèn có thể củng cố hai ngọn Dương đăng ở hai bên vai trái phải, chỉ cần ổn định được Dương đăng, thì coi như là ổn định được hồn.

Hồn không tan, khí không đứt, người bèn không vong...

Chỉ có điều bây giờ tôi lại không biết, Cố nhược Lâm liệu có còn ở trạng thái hồn Đồng nhân hay không... Hay là, đã bị Dương Hưng bứt bỏ một hồn rồi?

“Liễu đạo trưởng, tôi cần gặp chú Trần, phiền anh đi mời chú ấy qua một chuyến.” Tôi trầm giọng mở miệng.

Tiếp đấy tôi giơ tay, ấn về phía thóp đầu của Cố Nhược Lâm.

Động tác của tôi không hề nhanh, trong thời gian này Liễu Dục Chú đã ra khỏi phòng, đi về phía cổng rồi.

Đột nhiên, đèn dầu ở hai bên cạnh người Cố Nhược Lâm vụt một phát liền trở nên lảo đảo chực đổ, rồi giây tiếp theo, Cố Nhược Lâm lại bước lên trước một bước.

Bốp một tiếng, hai chiếc đèn dầu gần như đồng thời đổ ra đất, cũng đồng thời tắt phụt.

Đôi mắt vốn dĩ thảng thốt thất thần của Cố Nhược Lâm, một phát liền khôi phục tỉnh táo.

Đèn dầu đổ ra đất là bởi vì cô ta sải bước lên trước, vừa vặn đánh đổ đèn dầu.

Lúc này cô ta đã gần ngay trước mặt tôi, chúng tôi gần đến mức chỉ cách một khoảng bằng bàn tay, cơ thể đều gần như sắp dính sát lại với nhau.

Tim tôi co thắt lại, vô thức lùi ra sau hai bước, kéo giãn khoảng cách với Cố Nhược Lâm.

Ánh nhìn của Cố Nhược Lâm, thì lại liên tục hướng lên trên người tôi.

“Anh vẫn muốn tránh né em sao, anh Thập Lục?” Lời nói của Cố Nhược Lâm, mang theo đôi chút tiếc nuối.

Mặt tôi lại lần nữa biến sắc, tôi đã có một khoảng thời gian tương đối không mặt đối mặt nói chuyện với Cố Nhược Lâm rồi, giọng nói của cô ta vẫn quen thuộc như thế, đặc biệt là một tiếng anh Thập Lục, càng khiến trong lòng tôi bức bối từng cơn.

Càng quan trọng hơn là, tôi không phân biệt nổi, Cố Nhược Lâm hiện giờ rốt cục là ở tình trạng như thế nào...

Hồn của con gái Trương Nhĩ, hay là bản thân Cố Nhược Lâm?

Nhưng Cố Nhược Lâm lại lên trước hai bước, cô ta lại sắp áp sát tới trước mặt tôi, hơn nữa còn giơ tay ra, là động tác định tới ôm tôi.

Mặt tôi tối sầm một phát, lại lần nữa lùi sau, đồng thời lập tức liền mò luôn lấy Kim toán bàn ra.

Tốc độ tôi cực nhanh, bàn tay nhanh chóng gẩy trên bàn tính!

Đây cũng là phương pháp mà tôi nghĩ ra trong nháy mắt, sinh thần bát tự hồi đó tôi vẫn còn ghi nhớ trong đầu.

Bây giờ Cố Nhược Lâm gọi tôi là anh Thập Lục, vậy thì rõ ràng là hồn của con gái Trương Nhĩ đã tan rồi!

Nhưng biểu hiện của Cố Nhược Lâm lại hoàn toàn không phải là thế này, tôi tự nhận có vài phần hiểu cô ta, cô ta tuyệt đối sẽ không liều lĩnh đường đột như thế này, đặc biệt là sau khi tôi gửi tin nhắn cuối cùng nói rõ mọi chuyện với cô ta.

Cộng thêm việc cô ta là người yêu gia tộc, nhà họ Cố hủy rồi, nhà họ Dương cũng bị thanh trừ rồi, thái độ của cô ta đối với tôi, quyết không nên là biểu hiện như kiểu hiện giờ!

Trong nháy mắt, một tướng quẻ đã xuất hiện trên Kim toán bàn, đây rõ ràng là một quẻ Đồng nhân!

Đồng tử mắt tôi co mạnh, vài bước liền trực tiếp lùi ra bên ngoài cửa phòng!

“Đừng để cô ta ra ngoài!” Tôi hạ thấp giọng quát lên.

Lập tức hai đạo sĩ canh ở cửa bèn lách người lên trước, vừa vặn chặn Cố Nhược Lâm lại vào giây phút tôi ra ngoài.

“Cô, không phải cô ấy.” Tôi nhìn Cố Nhược Lâm thật sâu, nói từng câu từng chữ một.

“Anh là một người đàn ông nhẫn tâm.” Biểu cảm của Cố Nhược Lâm lại trở nên điềm nhiên hơn rất nhiều, khóe miệng vẫn mang một nụ cười lúc ẩn lúc hiện, cái kiểu cười này, chỉ khiến người ta cảm giác lòng dạ thâm trầm.

Biến hóa này, càng khiến tôi có thể khẳng định nhận thức của tôi là chính xác!

“Tôi sẽ bứt hồn của cô ra, trả lại cho Trương Nhĩ, thân xác này không thể cho cô được.” Tôi trầm giọng tiếp tục nói.

Lập tức, sắc mặt của Cố Nhược Lâm trở nên sầm sì ác liệt hơn rất nhiều, cô ta bất chợt cũng nói một câu: “Bản thân đã là đồ của tôi, không ai cướp được hết!”

Ngay tiếp đó, cô ta lại cười cười, giọng nói đột nhiên lại trở nên cực kỳ mềm dịu.

“Anh Thập Lục, anh không nỡ bỏ em đâu, đúng không?”

Lúc này ngoài cổng vọng vào tiếng bước chân hỗn tạp.

Ngoảnh đầu lại, bước vào trong vừa hay chính là hai người Liễu Dục Chú và Trần mù.

Con ngươi màu xám trắng của Trần mù trông vô cùng ác liệt.

Liễu Dục Chú thì gật đầu với tôi.

“Chú Trần.” Tôi gọi Trần mù một tiếng.

Con ngươi của Trần mù lại nhìn thẳng vào trong phòng, lão định thần chăm chú nhìn Cố Nhược Lâm, không nói một lời.

Cố Nhược Lâm quay người, không hề nhìn đối diện với Trần mù, mà đi thẳng đến bên cạnh cái giường ở phía trong phòng, nằm lên trên.

“Chú Trần, vẫn là quẻ Đồng nhân, cháu đã xác định rõ rồi, bọn họ đều không sao, chỉ có điều...” Tôi ngập ngừng muốn nói lại thôi.

“Vừa nãy ở ngoài cổng chú đã nghe được đôi câu rồi, một bên là hồn nuôi trong miếu Thành Hoàng hai mươi năm, một bên là một người đàn bà bình thường, ai cướp được của ai, nhìn cái là biết. Chỉ có điều đối với việc bứt hồn này, mày có cách gì không?” Giọng điệu của Trần mù bình thản, trên mặt rõ ràng là vẻ dò hỏi.

Tôi trầm ngâm mấy giây, nói: “Vẫn cần thương lượng, nếu phối hợp thêm với thủ đoạn của Thần bà, hoặc giả sẽ có cách.”

“Ừ, vậy đối phó với Trương Nhĩ, lại có thêm một con át chủ bài, mày sẽ không đem Cố Nhược Lâm ra uy hiếp lão, cái hồn này nếu có thể bứt ra được, những việc khác cứ giao cho chú làm.” Sắc mặt của Trần mù càng lạnh thêm đôi phần.

Liễu Dục Chú nhìn lướt qua hai đạo sĩ ở trước cửa, rồi nói: “Canh chừng cô ta cẩn thận, không được xảy ra bất cứ sơ suất nào.”

Cũng đúng vào lúc này, mũi của Trần mù đột nhiên khịt khịt một phát, lão vụt ngoảnh đầu qua, nhìn về phía cửa phòng ở bên còn lại.

Ở đó cũng có hai đạo sĩ đang canh chừng.

Gần như trong cùng một lúc, Liễu Dục Chú chỉ chậm hơn Trần mù hai giây đồng hồ, cũng nhìn qua bên đó.

“Mở cửa ra!” Liễu Dục Chú đột nhiên quát một tiếng.

Trần mù đã bước nhanh về phía trước cửa!

Hai đạo sĩ kia rõ ràng không rõ nguyên nhân.

Có điều bọn họ rất nhanh bèn lập tức kéo luôn cửa ra.

Sau khi cửa mở, tôi liền nhìn thấy bên cạnh giường đang ngồi một gã đàn ông, một tay hắn thõng trước người, trên cánh tay đó quấn từng vòng dây vải, không chỉ là áo bị xé rách, mà còn có ga giường, nói chung là quấn vô cùng nhiều.

Đám vải đó rõ ràng đã ướt đẫm rồi, hoàn toàn là bị máu thấm ướt, hắn giờ này còn đang quấn mảnh vải khác được xé từ ga giường lên trên cánh tay, giống như là đang quấn bọc máu lại, không cho chảy ra ngoài vậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận