Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 600: NẮP HỘP SỌ BỊ LẬT MỞ

Lão gia nhà họ Thích chỉ biết ăn gạo thọ một cách đơn thuần, ở trong căn gác này trộm thọ, lão nếu như biết nhiều, thì sẽ không bị tôi vạch trần một cách dễ dàng như vậy. Thậm chí bị ép đến mức dùng phương thức giả vờ tự sát để giảm bớt sự cảnh giác của bọn tôi, cũng vừa vặn vào lúc người nhà họ Thích lên tầng, nhân cơ hội đào tẩu.

Kế hoạch không theo kịp biến hóa, việc Thích Mâu ngược lại tin tưởng Thích lão gia, cũng đã cho lão thời cơ.

Hơn ba mươi xác chết người làm của nhà họ Thích này, đúng thật là độc ác đến cực điểm, có thể nói là giết người không chớp mắt rồi.

Sắc mặt của Mao Nguyên Dương tối sầm, lão trực tiếp bước luôn vào trong phòng.

Những xác chết kia cùng với việc lão vào trong, hóa ra lại hơi có chút đung đưa.

Việc này liên đới khiến trong phòng nổi gió, ánh nến cũng không ngừng lay động.

Tôi nhìn vào trong phòng một cái, chỗ tượng điêu khắc ở trên tường, cái bát phù điêu mà chúng bưng trên tay, dường như đều đựng đầy máu, hơi hơi lắc lư.

“Tất cả mọi người tản ra, đi tìm trong tòa nhà này, xem xem còn có người sống hay không.” Mao Nguyên Dương ở trong phòng lạnh như băng nói một câu.

Nói rồi, lão cũng nhìn sang phía những bức tượng phù điêu kia.

Cũng trong thời điểm này, lão còn rút một thanh kiếm đồng thau ở thắt lưng ra, tiện tay vung bừa lên, đám sợi thép kia đứt đoạn, xác chết toàn bộ đều rơi xuống đất. Lúc này trong lòng tôi lại thấy rất bức bối.

Bởi vì tôi đã có thể suy đoán ra, trong tòa nhà này chắc chắn đã không còn người của nhà họ Thích nữa rồi.

Không biết được Thích lão gia đưa những người khác đi đâu.

Thậm chí bây giờ chúng tôi cũng chẳng có manh mối gì để có thể đi tìm bọn họ.

Tôi lúc này mới phát hiện, thực ra từ đầu đến cuối, đối mặt vói lão già trộm thọ này chúng tôi đều rất bị động, nhà họ Thích là chỗ đột phá duy nhất, cũng là nơi mà lão lộ thân phận ra, nhưng chúng tôi lại không có cách gì để thẳng mặt tìm ra lão.

Tôi suy nghĩ cực nhanh, trong đầu cũng loạn như một mớ bòng bong.

Trương Nhĩ cũng vào trong phòng, cùng Mao Nguyên Dương xem xét những bức tượng điêu khắc kia, hình như muốn tìm ra manh mối từ trong đó.

Trời xui đất khiến thế nào, tôi lại ngồi xổm xuống nhặt cái bát tráng men kia lên.

Thân bát quá cũ, hơi lạnh rất nặng, rất sâu, giống như có thứ gì đó muốn đâm xuyên qua da vậy.

Có điều thứ cảm giác này chỉ trong nháy mắt rồi biến mất không còn nữa.

Lại nhìn cái bát này, cảm giác nó gây ra cho tôi chỉ còn là bình bình thường thường mà thôi.

Tôi có vẻ nghĩ ngợi, bát thọ trộm thọ, tác dụng chắc là gần như nhau, chỉ là bát đồng lợi hại, có thể cứa đứt tay tôi, chiếc bát tráng men này thì không có khả năng đó.

Hơn nữa sau khi trộm thọ xong, ngược lại còn trở thành thứ đồ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào?

Giây tiếp theo lòng tôi cũng run lên một phát, bởi vì sau khi cầm cái bát này lên xong, trên đất hóa ra lại có thêm một mảnh giấy.

Phía dưới bát tráng men bị đè mảnh giấy này!

Tôi nhanh chóng nhặt nó lên, mở đầu được viết ba chữ: La Thập Lục! Phía dưới là một đoạn như thế này.

“Mạng của mày rất cứng rất dài, là mệnh tốt nhất mà tao từng thấy, tao thu rồi, sẽ chọn ngày tới lấy.”

“Thành phố Nội Dương cũng là một nơi chốn tốt, có yêu ma quỷ quái, cũng có Âm dương tiên sinh, lấy mạng mày không dễ, cần một chiếc bát thọ đặc thù, tao đặc biệt làm cho mày.”

“Âm dương tiên sinh khiến trời ghen, khiến người hận, tao thay cho yêu ma quỷ quái chết trong tay mày báo thù, thay quỷ hành đạo. Đợi mày chết xong, tao sẽ đem đám đồ tử đồ tôn kia đều tiễn xuống bầu bạn với mày.”

Thay quỷ hành đạo?

Mí mắt tôi điên cuồng giật không ngừng, những lời này của lão già đó, đúng thật là có đôi phần chính đáng.

Bát thọ đặc thù? Chính là trong mơ tôi mơ thấy, cũng là cái bát xương sọ trong tay bức phù điêu đó sao?

Ngẩng đầu lên, tôi nhìn sang bức phù điêu cuối cùng đó ở trong phòng.

Ngập ngừng một chút, rồi tôi bước đi về phía bức phù điêu đó.

Đến dưới chân tường, ngẩng đầu lên, tôi đột nhiên cảm thấy chỗ nửa cái bát lồi ra ngoài đó có chút kỳ quái.

Còn về kỳ quái chỗ nào, thì không tả ra được.

Bên trên dường như có rất nhiều vết nứt, rất nhiều bụi đất, hơn nữa nhìn thêm vài lần, liền cảm giác bên tai có tiếng ong ong.

Nhưng đây cũng chỉ là một bức tượng điêu khắc thông thường, chắc không phải là bát thật.

Tôi hít sâu một hơi, vứt bỏ tư duy qua một bên.

Có điều đáy lòng tôi càng nặng trĩu hơn, hình dạng của một bức phù điêu, đã đủ để đem đến cho tôi thứ cảm giác này, nếu phải đối mặt với cái bát này thật, tôi thấy là nó đúng thật có bản lĩnh có thể chứa được mạng của tôi, chứ không phải vỡ nát như cái bát đồng kia.

Trong thời gian này, những Phong thủy sư vừa nãy tản đi cũng lần lượt quay lại, bọn họ đều đang báo cáo với Mao Nguyên Dương, mỗi người đều không phát hiện ra nhà họ Thích còn có người.

Mao Nguyên Dương hừ một tiếng, hất ống tay áo nói với tôi: “La Thập Lục, bây giờ nhà họ Thích không có người, thì chỉ có thể hỏi Thích Lan Tâm rồi. Vấn Hồn Pháp này cậu không được ngăn cản, nếu không sẽ là gây khó dễ cho Giới phong thủy của cả thành phố Nội Dương.”

“Nhìn mấy chục người chết trên đất này xem, nếu như lúc ban ngày cậu giết bỏ cái lão Thích lão gia đó đi, thì đã không có những oan hồn này rồi.”

“Vấn Hồn Pháp phải dùng, bát đồng cũng phải sửa chữa phục hồi.” Tiếng của Mao Nguyên Dương chưa dứt.

Tôi quay đầu lại, bình tĩnh nhìn Mao Nguyên Dương, sau đó nói: “Mao quan chủ, đã không cần nữa rồi, lão sẽ tới tìm tôi.”

Đầu mày Mao Nguyên Dương nhíu lại một phát.

Nhưng mặt Trương Nhĩ thì đột ngột biến sắc, ánh mắt hướng lên trên tay tôi.

Tôi một tay cầm cái bát tráng men, tay còn lại thì cầm mảnh giấy đó. Vừa nãy bọn họ chú ý đến chỗ khác, kỳ thực không nhìn thấy động tác của tôi.

“Thập Lục, đó là mảnh giấy kẻ đó để lại, viết gì thế?” Trương Nhĩ nhanh chóng mở miệng hỏi.

Mao Nguyên Dương đưa mắt ra hiệu cho một phong thủy sư đứng bên cạnh, hạ giọng nói đôi câu.

Phong thủy sư đó bèn đi về phía tôi, hắn hơi hơi khom người về phía tôi, đưa hai tay ra đỡ.

Tôi lập tức đưa cái bát tráng men và mảnh giấy đó cho hắn luôn.

Rất nhanh hai món đồ đã phân biệt lọt vào trong tay của Trương Nhĩ và Mao Nguyên Dương.

Đầu mày Mao Nguyên Dương nhíu chặt, sắc mặt Trương Nhĩ cũng liên tiếp thay đổi tận mấy lần.

“Giỏi cái câu đồ tử đồ tôn!” Xem xong mảnh giấy, giọng của mao Nguyên Dương trở nên ác liệt hơn không ít.

Lão chằm chằm nhìn tôi, nói một câu: “Bây giờ cậu bị nhắm tới rồi, kẻ đó muốn tới tìm cậu không sai, cái mệnh này của cậu cũng không mỏng, nếu như bị kẻ đó lấy được rồi, thì chúng tôi sợ là không có cách gì đối phó với y thật, La Thập Lục, tôi có thể không đem Vấn Hồn Pháp dùng lên người Thích Lan Tâm, có điều bắt đầu từ bây giờ, cậu không được rời khỏi tầm mắt của chúng tôi.” Trương Nhĩ cũng đánh mắt cho tôi một phát, ra hiệu bảo tôi đừng phản đối.

Trong lòng tôi rất rõ, Mao Nguyên Dương làm thế này cũng chẳng phải là nhằm vào tôi, tôi vẫn không hiểu lão già trộm thọ đó, trong tình huống này, như vậy ngược lại là an toàn, chúng tôi bị ép lên chung một con thuyền, đều là châu chấu trên một sợi thừng.

Tôi gật gật đầu, nói một chữ được.

Mao Nguyên Dương mới hất ống tay một phát, tiếp đấy lại nói: “Trước tiên lên ngọn núi đó, rước di cốt về, y muốn tiện đường ăn hết thọ của đám đồ tử đồ tôn chúng ta? Chúng ta lại có lúc nào không muốn khiến y hồn phi phách tán trước mặt các bậc trưởng bối bị hại?”

Những Phong thủy sư khác ở xung quanh, nỗi hận trên mặt cũng không ít.

Mao Nguyên Dương đi trên đầu nhất, chuẩn bị rời khỏi nhà họ Thích.

Tôi đi ở phía sau, có điều cũng suy nghĩ đợi xuống dưới tầng thì phải nói chuyện này với Thích Lan Tâm, ở đây chết bao nhiêu người như vậy, phải báo cảnh sát xử lý hậu sự. Chuyện này không cần thiết lại tìm Từ Thi Vũ, Thích Lan Tâm là người nhà họ Thích, có thể xử lý ổn thỏa, còn có bao nhiêu người nhà họ Thích mất tích nữa, hoặc giả có thể nói là bị bắt cóc.

Rất nhanh chúng tôi đã xuống đến dưới sân.

Thích Lan Tâm đang đi qua đi lại bên cạnh xe, vẻ mặt hơi có chút bất an.

Mao Nguyên Dương lên xe, lão chẳng nói lời nào cả.

Tôi đang chuẩn bị nói rõ tình hình với Thích Lan Tâm trước.

Thế nhưng đúng vào lúc này, điện thoại của tôi lại reo lên.

Nửa đêm nửa hôm thế này, mà lại là do Từ Thi vũ gọi tới...

Lòng tôi thất kinh, nửa đêm gọi điện thoại, xảy ra chuyện rồi?

Nhanh chóng nhận cuộc gọi, đầu bên kia truyền lại giọng nói bất an của Từ Thi Vũ.

“Thập Lục, Lý Đức Hiền chết rồi... Ông ta vốn bị giam giữ, còn đợi thẩm vấn nữa, mà vừa nãy bị phát hiện chết trong phòng giam rồi.”

“Ông ta chết quá thê thảm, cũng quá kỳ dị, không có bất cứ người nào nghe thấy tiếng giãy giụa hoặc cầu cứu, nắp hộp sọ bị lật mở ra rồi...”

[Tác giả có lời muốn nói]

Chương thứ ba kết thúc... Hôm nay viết chậm quá, đăng hơi muộn chút... Mọi người thông cảm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận