Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1097: PHONG ẤN ÁC THI

Dưới ánh trăng sao, hàng vạn tia kim sáng bắn bay ra ngoài.

Tiếng kêu thảm thiết của hoàng bì tử, giống như tiếng nhạc đám tang tiễn đưa Từ Bạch Bì.

Cuối cùng không có một con hoàng bì tử nào thoát khỏi quảng trường, toàn bộ đều bị đạo sĩ nhà họ Liễu diệt sạch.

Còn về cỗ quan tài đen đó, sau khi tiếng hét thảm của Từ Bạch Bì kết thúc xong, thì càng không có bất cứ tý chút động tĩnh nào.

Chỉ có điều, hơi lạnh mãnh liệt mà cỗ quan tài đen tỏa ra, hoàn toàn không giống như bộ dạng đã lắng lại.

Trần mù đã triệt để rũ rượi, gần như không thể động đậy.

Tình trạng hiện giờ của tôi cũng rất tồi tệ, Liễu Dục Chú dùng kim bạc nhanh chóng đâm mấy phát vào ngực tôi, miễn cưỡng giúp tôi cầm máu, nhưng cái tẩu thuốc cắm ở vị trí xương quai xanh thì không dám rút ra.

Vết thương đó quá lớn, một khi rút ra, sợ rằng tôi liền phải bỏ mạng vì mất máu...

Sau khi hơi nghỉ ngơi một lúc xong, tôi nói năng đã lưu loát hơn một chút, tôi bảo với Liễu Dục Chú, cỗ quan tài này tạm thời không dám chạm vào, vị trí bụng dưới của Từ Bạch Bì bị tôi khuấy nát, không biết được Thi đan ở trong đã thành bộ dạng gì, hay là vỡ nát rồi.

Nếu như Thi đan chưa vỡ, lại bị Ác thi lấy lại, thì cái xác Ác thi vũ hóa này mới là thứ khó đối phó nhất...

Liễu Dục Chú thì nhíu mày, hỏi tôi vậy phải xử lý thế nào?

Tôi giằng ra khỏi Liễu Dục Chú, bảo gã đặt tôi xuống.

Tôi lúc này đã chẳng còn sức để đứng nữa, chỉ miễn cưỡng ngồi trên mặt đất, hoàn toàn dựa vào ý chí để duy trì thăng bằng.

Tôi lấy Bút Địa Chi và Nghiên Thiên Can ra, xả máu đầu ngón trỏ, lại trộn với một ít máu chảy ra từ vị trí xương quai xanh bị đâm xuyên, cuối cùng tôi dùng chỗ máu này vẽ phù.

Lần này thứ tôi vẽ không phải là phù văn của đạo sĩ, cũng không phải là Trấn sát phù đơn giản, mà là một loại táng phù trong thuật Phong thủy, tên là Xa luân ảnh tôn táng phù.

Loại phù này là một dạng táng pháp Phong ấn, đương nhiên không mạnh được như Ngũ đế phong táng phù, nhưng cũng tuyệt đối không yếu.

Thuộc loại phù soạn đặc thù dùng cố định xác dữ trước khi táng.

Càng then chốt nữa là, bây giờ tôi cũng chẳng vẽ Ngũ đế phong táng phù ra được.

Dưới phù soạn này, tôi còn viết một đạo quyết thứ hai trong Đóng quan phong đinh khẩu quyết.

Quyết pháp là: “Nhất phong Thiên quan ban phúc! Nhị phong Địa phủ an khang, Tam phong người sống trường thọ, Tứ phong bách sát tiêu ẩn, Ngũ phong con cháu đời đời hưng thịnh.”

Sau khi viết xong quyết pháp, tôi lại dùng một tờ giấy lanh mịn viết một bức thư người chết, nội dung viết ở trong thư, ý tứ rất đơn giản, đại khái chính là tôi biết y tới từ Hồng Hà, tôi biết y tại sao rời bỏ quê hương, tôi biết y cầu ác là muốn làm gì.

Nếu y muốn báo thù, thì đừng phản kháng chúng tôi.

Sau khi viết xong thư người chết, tôi miễn cưỡng mò lấy bật lửa ra, trong miệng lẩm nhẩm chú pháp của Thần bà, tiếp đấy châm lửa đốt thư người chết.

Thư người chết dưới con mắt nhìn chăm chú của tôi, dần dần cháy thành tro bụi màu đen xì.

Loáng thoáng, tôi dường như đều nhìn thấy bên cạnh cỗ quan tài đó, đứng dựa một bóng người cụt một cánh tay, y đang chòng chọc nhìn tôi, con ngươi đen xì như mực, bèn giống như một vực sâu thăm thẳm vậy.

Nhưng đó cũng chỉ trong chớp mát, vụt qua rồi biến mất, cạnh quan tài làm gì có người nào? Ngoài thứ máu huyết đen xì ô uế, bèn chẳng còn gì khác.

Ác thi cầu ác, ngoài báo thù bèn không còn thần trí tư duy gì khác nữa, trên thư người chết tôi viết biết được y cầu ác, ý dẫn dắt của câu nói đó cũng là như vậy.

Y đã nhận thư người chết, bèn khiến tôi thở phào một hơi.

Tôi bảo Liễu Dục Chú trước tiên đem phù tôi vẽ dán lên, lại dùng Định la bàn đè phù.

Trong lúc nói, tôi vật lộn lấy Định la bàn ra.

Liễu Dục Chú đi làm theo lời tôi nói.

Sau khi la bàn và phù cùng ép xuống xong, rõ ràng, luồng hơi lạnh từ trong quan tài tỏa ra đó trong nháy mắt liền tiêu tan đi rất nhiều.

Trong thời gian này, đám đạo sĩ nhà họ Liễu kia cũng đang tiến lại gần chỗ chúng tôi.

Bà cụ Hà cũng tới bên cạnh tôi, hai con mắt già nua đùng đục của bà cụ, lo lắng nhìn tôi.

Tôi cảm giác tầm nhìn hơi có chút mờ mịt, cuối cùng ý chí cũng đã chống chọi đến cùng, cơ thể từ từ ngã ngửa ra sau.

Bà cụ Hà tới đỡ lấy tôi, tôi miễn cưỡng không ngã xuống, hai mắt ngẩn ngơ nhìn bầu trời đêm.

Ánh sao bắt đầu trở nên yếu ớt.

Ánh trăng, cũng bắt đầu ngày càng ảm đạm.

Đêm đen rất dài, dài đến mức bao nhiêu người chúng tôi dùng hết tất cả vốn liếng, sau khi chế ngự Từ Bạch Bì xong, mới bắt đầu tiêu tan.

Nếu như trời sáng sớm hơn một chút, đối với Từ Bạch Bì cũng có vài phần áp chế.

Điều khiến tôi ngơ ngác không hiểu là, trong ý thức lại đột nhiên nhớ tới hình ảnh Từ Bạch Bì ngoảnh đầu vào lúc gần cuối đó.

Lão ta nói cháu rể, rồi lại nói hai chữ tốt...

Lão ta chắc chắn sẽ không nói, nhìn thấy Trần mù tới gần, biết được Trần mù định lấy mạng lão ta, đây là chuyện tốt.

Vậy lão ta định nói cái gì? Tại sao lại thay đổi giọng điệu thái độ?!

Lão ta... là biết được bản thân không thoát được, cũng không phải là do tôi giết lão ta, nên bảo tôi đi đối xử tốt với Từ Thi Vũ sao?!

Tư duy trong đầu trong nháy mắt liền thành một mớ bòng bong.

Cái ác của Từ Bạch Bì, đối xử với Từ Thi Vũ cũng lạnh lùng vô tình, có điều lại không giết cô ta, còn muốn chúng tôi có con xong thì để lão ta nuôi dạy.

Lão ta muốn nhà họ Từ được tiếp tục truyền lại, hoặc giả, chỉ là coi Từ Thi Vũ như một công cụ nối tiếp huyết mạch của nhà họ Từ.

Cũng giống như tộc Khương hồi đó, muốn nuôi nhốt Dương Hưng vậy?

Đương nhiên... Đây đều là suy đoán của tôi...

Trong đầu tôi nghĩ mãi nghĩ mãi, ý thức cũng càng ngày mơ hồ.

Trong lúc thảng thốt, tôi dường như nhìn thấy Từ Thi Vũ... lại dường như nhìn thấy bà nội.

Có điều tôi muốn tiếp tục mở mắt, nhưng kiểu gì cũng mở nổi nữa.

Ý thức triệt để rơi vào bóng tối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận