Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 420: AN NGŨ TINH TRẤN PHÙ

Đồng thời điều khiến tôi kinh hãi là, con trai cả này của Dương Hạ Nguyên, hóa ra lại còn có liên quan tới đạo sĩ chính phái nhà họ Liễu? Nhất thời đầu óc càng rối như tơ vò.

Tôi cũng không dám buông lỏng để nghĩ nhiều nữa, mà cố nén tất cả mọi tư duy xuống, một phát rút gậy khóc tang ra!

Thanh kiếm gỗ đào kia không hề tấn công chúng tôi, mà phóng thẳng về phía Dương Hạ Nguyên!

Dương Hạ Nguyên cũng đột ngột rút từ thắt lưng ra một phát, nhưng thứ mà y rút ra không phải kiếm, mà là một cây phất trần!

Chỉ là trên cây phất trần không có những sợi tơ màu trắng, mà ngược lại giống như tóc của con người vậy, toát ra một thứ khí lạnh rợn người.

“Khởi thổ chú rõ hay, mà lại bị mày sửa thành Sát phụ chú, cha lại dạy mày lần nữa, cái gì gọi là Hiếu đạo Tôn ti!” Dương Hạ Nguyên vụt quật mạnh phất trần ra trước, đánh về phía thanh kiếm gỗ đào kia.

Đồng tử mắt tôi co mạnh, kinh hãi không thôi, đây chẳng phải thành phụ tử tương tàn sao?!

Bất kể thực lực của Dương Hạ Nguyên ra sao, kết cục kết nào cũng được, chuyện ngày hôm nay, cũng coi như là một trong số báo ứng cho những năm nay của y rồi!

Kiếm gỗ đào trong chớp mắt đã tới trước mặt Dương Hạ Nguyên, cây phất trần kia cũng xõa ra trong nháy mắt, giống như một người đàn bà hất xõa tóc ra vậy, vù một phát bèn bao bọc nguyên cả thanh kiếm gỗ đào lại!

Nhưng cây phất trần đó lại không chặn được thế lao của thanh kiếm gỗ đào này.

Cả cây phất trần đều bị đập thẳng lên ngực của Dương Hạ Nguyên.

Dương Hạ Nguyên hự lên một tiếng, phụt một phát nôn ra một ngụm máu tươi, toàn bộ thân người giống như bị bắn ra, đập bay ra ngoài nhiều mét!

Thân người cái xác thanh thi kia nghiêng ra trước, lao nhanh về phía Dương Hạ Nguyên!

Dương Hạ Nguyên đập mạnh lên trên thân môt cái cây lớn, tôi vốn còn tưởng Dương Hạ Nguyên sẽ trọng thương không đứng dậy nổi, nhưng không ngờ y lại quát lên một tiếng, vụt một phát từ trên thân cây bật người dậy, tay mò vào thắt lưng một cái, năm ngón tay bèn kẹp ra năm hòn đá có màu sắc khác nhau.

Phân biệt là năm màu xanh, đỏ, trắng, đen, vàng!

Xoẹt xoẹt năm tiếng vang lên, gần như là tiếp nối nhau.

Giọng Dương Hạ Nguyên khản đặc đến cực điểm, quát:

“Đông Bắc đặt Thanh thạch, Đông nam đặt Hồng thạch, Tây nam đặt Bạch thạch, Tây bắc đặt Hắc thạch, huyệt giữa đặt Hoàng thạch!”

Năm hòn đá kia, đúng thật là bị y ném ra năm phương vị này. Cũng vừa vặn lấy xác thanh thi làm điểm chính giữa, viên đá màu vàng đó vững vàng đập lên trên trán của thanh thi!

Giọng của Dương Hạ Nguyên càng độc địa hơn, nói: “Chú viết, Ngũ tinh Bát địa Thần linh phù hộ, Tuế Tinh bên trái, Thái Bạch bên phải. Huỳnh Hoặc phía trước, Thần Tinh đứng sau. Trấn Tinh canh giữa, tránh trừ tai họa!”

“Yêu dị tai biến, Ngũ Tinh nhiếp ấn! Người chết yên tĩnh, người sống phúc thọ. Lập tức tuân luật lệnh!”

Giọng nói khàn khàn, che lấp bỏ tiếng vang sinh ra trong khe núi do thanh thi ban nãy niệm chú gây nên.

Trong chớp mắt, sao trên bầu trời đêm dường như đều sáng hơn không ít, ngược lại là ánh trăng hình như mờ đi chút ít.

Trán của thanh thi kêu xèo xèo, bốc lên từng đợt khói trắng.

Tứ chi của thanh thi đột ngột vụt dạng ra, giống như hai tay hai chân bị người ta kéo mạnh ra vậy!

Thần sắc của hắn trong chớp mắt cũng trở nên vô cùng hung hãn, cười gằn một tiếng nói: “Cha, cha già rồi!” Giây tiếp theo, lại xoẹt xoẹt mấy tiếng khẽ vang lên.

Tôi cũng chẳng chú ý là từ lúc nào, Tần Thái dẫn đầu, cùng với ba phong thủy sư đã hóa thành huyết sát kia, lại đã tiếp cận đến bên cạnh Dương Hạ Nguyên!

Trong tay Tần Thái cầm một thanh kiếm nhỏ bằng đồng thau, đâm thật mạnh vào trước ngực của Dương Hạ Nguyên.

Còn ba phong thủy sư kia, thì đồng loại chồm về phía người Dương Hạ Nguyên, định khống chế không cho y tránh né!

“Những cái xác này sau khi chết xong bị tụ tập tại chỗ này, chỉnh thể bố cục phong thủy chắc chắn có sự ràng buộc đối với xác chết, kẻ muốn tiếp cận cỗ quan tài đó đều phải chết, Dương Hạ Nguyên là uy hiếp lớn nhất, nên bọn chúng đối phó với Dương Hạ Nguyên trước.”

“Hoặc là nhìn Dương Hạ Nguyên chết ở đây, chúng ta rời đi, hoặc là phải lên giúp.” Âm tiên sinh đột nhiên mở miệng nói.

Sắc mặt tôi lập tức trở nên vô cùng khó coi: “Không được để ông ta chết, nếu ông ta mà chết, còn ai biết bà nội tôi ở đâu?” Tất cả những việc này đều chỉ diễn ra trong tích tắc, gậy khóc tang trong tay tôi, liền đập luôn về phía đầu Tần Thái.

Đương đầu nhất bổng tôi không những dùng như vung tay chỉ huy, mà lực đánh cũng mạnh hơn trước không biết bao nhiêu.

Cùng lúc này, Âm tiên sinh cũng đột ngột lao về phía cái xác thanh thi!

Trần mù, Lưu văn Tam cùng với Thẩm Kế, thì phân biệt đối phó với ba phong thủy sư kia!

Nói thì lâu chứ thực tế thì nhanh, rầm một tiếng vang lên, tôi vững vàng đập trúng đầu của Tần Thái!

Một tiếng hét thảm thiết xé rách trời đêm, đồng thời còn bốc lên một đám lớn khói trắng.

Nhát kiếm đó của Tần Thái đương nhiên không đâm trúng Dương Hạ Nguyên, ông ta bịch bịch bịch lùi ra sau tận mười mấy bước, vị trí ấn đường gần như nứt ra một đường rãnh, giống như kiểu hộp sọ bị một gậy này của tôi đập nát rồi vậy!

Cái trán vốn mọc đầy lông nhung màu đỏ, nay cũng trở nên đen xì xì.

Nhất thời, ánh mắt của ông ta đều trở nên ảm đạm.

Hơi thở của tôi cũng gấp gáp hơn nhiều, tim cứ liên tục đập thình thịch.

Trong cùng một thời gian, Trần mù ngồi lên trên đầu của một phong thủy sư, hai tay giữ lấy đầu của hắn, vặn mạnh một phát!

Màu da của lão cũng là màu tái xanh, bởi vì lão không vặn đứt được cổ của tên phong thủy sư đó.

Lưu Văn Tam cũng một đao chém trúng cần cổ của một người, nhưng trảm quỷ đao cũng chẳng chém được vào trong.

Ngược lại Thẩm Kế có vẻ đỡ hơn một chút, cái roi của cô ta móc trúng thắt lưng của một người, hất mạnh một phát, khiến người kia bị hất bay ra ngoài mười mấy mét, đập lên trên tán lá của một cái cây.

Việc này thực ra cũng chẳng phải là thân thủ của tôi mạnh hơn Trần mù và Lưu Văn Tam, mà là bởi vì thứ nằm trong tay tôi.

Gậy khóc tang bằng Lôi kích mộc, trên đánh huyết sát, dưới chém ác quỷ, ngang vụt người ác!

Chẳng qua do chiếm ưu thế mà thôi!

Tôi cũng chẳng ngừng nghỉ, liền định đi giúp Trần mù trước.

Nhưng không ngờ rằng, lão Tần Thái đó chỉ cứng đờ lại mấy giây, rồi chỗ đen xì trên trán ông ta trong chớp mắt lại bị lông nhung màu đỏ phủ kín.

Giọng của ông ta thê thiết hơn không ít: “Thằng súc sinh, mày muốn chết!”

Mặt tôi đột ngột biến sắc, Tần Thái đã bị tôi đánh tan sát khí rồi, làm sao lại hồi phục được?

Giây tiếp theo tôi mới phát hiện, có mấy luồng khí mắt thường nhìn thấy được, giống như từng sợi tơ đang chui vào trong thân người Tần Thái.

Lập tức tôi cũng hiểu ra, đây chính là long khí và sinh khí ở đây.

Bọn người Tần Thái có thể hóa thành huyết sát nhanh như vậy, cũng là bởi nguyên nhân có những long khí và sinh khí ở đây.

“Thập Lục, chuyên tâm đối phó với một đứa là được, đồ nghề trên người chú Trần nhiều hơn trước rồi, nó không làm gì được chú Trần đâu.” Trần mù cũng vội vàng gọi tôi một câu.

Lưu Văn Tam cũng gầm lên một tiếng: “Địt! Bố mày xem cổ mày cứng cỡ nào!” Lão vung tay lên, lại là một đao chém xuống.

Đồng thời lão cũng chẳng ngoảnh đầu, hét tôi một tiếng: “Thập Lục, chú Văn Tam mày còn liều được hơn Trần mù, mày đối phó một đứa là xong!”

Tôi lập tức cũng chẳng dám phân tâm nữa.

Thuật phong thủy của Tần Thái cao nhất trong mấy người này, trừ xác thanh thi ra, ông ta chính là một trong số kẻ lợi hại nhất.

Không đối phó được ông ta, chúng tôi cũng có phiền phức lớn.

Nắm chặt lấy gậy khóc tang, đồng thời với việc suy nghĩ, tôi cũng lập tức bảo với Trần mù và Lưu Văn Tam, sinh khí ở chỗ này quá nặng, kể cả có thể làm bị thương đến huyết sát, cũng không đánh chết nổi, bắt buộc phải là một đòn lấy mạng luôn.

Có điều bọn họ đều không trả lời câu nói này của tôi.

Tôi chằm chằm nhìn Tần Thái, trong lòng cũng có chút ớn lạnh.

Vốn dĩ huyết sát đã rất khó đối phó, Trần mù và Lưu Văn Tam phải liều mạng mới có thể vật lộn được, một đòn lấy mạng luôn, thì dựa vào đâu mà nói?

Tần Thái không xông lên trước ngay lập tức, thanh kiếm đồng thau trong tay ông ta đã bắt đầu gỉ sét, đây là do bị sát khí trên người ông ta gột rửa.

Ông ta dường như cũng biết sự lợi hại của gậy khóc tang trong tay tôi, đang tìm thời cơ ra tay.

Dương Hạ Nguyên thấy chúng tôi đang vật lộn với bốn cái xác sống do Tần Thái cầm đầu, bèn lao về phía cái xác thanh thi kia!

Lúc này, Âm tiên sinh đã đến trước mặt thanh thi, trong tay ông ta cầm một con dao găm sáng loáng, định cứa đứt cổ của thanh thi.

Thanh thi không hề phản kháng!

Bởi vì hắn vẫn bị Dương Hạ Nguyên trấn áp.

Tôi cũng lập tức có chút vẻ vui mừng, xác thanh thi này một khi bị đánh bại, bọn họ liền có thể tới đối phó với mấy người Tần Thái, thanh thi cũng chẳng phải là đối thủ, đối phó huyết sát chắc chắn là dễ như trở bàn tay!

“Âm tiên sinh, thằng nghịch tử này đã bị An Ngũ Tinh Trấn Phù khống chế, để cho tao xử lý!” Dương Hạ Nguyên đột nhiên quát lên một tiếng.

Tay của Âm tiên sinh, ngừng lại một phát.

Nhưng lại đúng vào lúc này, cái con vẹt lông xám đã hóa hắc sát kia, đột nhiên vỗ cánh mấy phát, cái mỏ mổ một nhát lên trên đỉnh đầu thanh thi!

Rắc, viên đá màu vàng dính trên đầu thanh thi, nứt rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận