Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 849: LÀ NGƯỜI KHÔNG PHẢI QUỶ

Mặt tôi đột ngột biến sắc, Mã Bảo Nghĩa tốc độ nhanh quá, khả năng quan sát nhạy bén quá!

Có điều việc này cũng khiến tôi hồi tưởng lại, y không chỉ là đấu được Liễu Dục Chú, mà ở trong Kế Nương Phần, vào thời điểm then chốt, còn đối phó cả với Âm tiên sinh.

Người dân thôn kia vẫn đang run rẩy co giật, vị trí vết thương của hắn, đang trở nên đen xì với một tốc độ mắt thường có thể thấy được, rõ ràng là đã nhiễm độc xác chết rồi...

Tất cả những việc này phát sinh quá nhanh, quá đột ngột, bản thân Mã Bảo Nghĩa ngoài là thợ đuổi xác ra, cũng là một tồn tại có thân thủ cực kỳ mạnh, lại cộng thêm với thứ độc xác chết với mức độ độc khủng khiếp ấy nữa, quyết không thể xem thường.

Tôi dừng bước đứng lại ở trước cổng nghĩa trang, nhanh chóng nghĩ ngợi xem làm thể nào đối phó với cục diện lúc này, Thẩm Kế thì lại bay người lao lên phía trước tôi, phía sau cô ta có chín người đi theo, đều trợn trừng con mắt.

Bốp! Một tiếng xé gió vang lên!

Cây roi dài quật mạnh về phía đầu của Mã Bảo Nghĩa!

Đao côn trong tay mấy người còn lại phân biệt chém về phía cánh tay của Mã Bảo Nghĩa, một người tấn công yếu huyệt của địch, những người còn lại thì đi cứu người.

“Con gái, con trai tao đều bị chúng mày hại chết rồi, hôm nay lại thêm một món nợ máu, tao sẽ đem chúng mày chế thành xác sống, rồi từng ly từng tý cắt thịt nghiền xương chúng mày, để chúng mày nếm đủ đau đớn trên đời, rồi mới cho chúng mày lên đường.” Giọng nói của Mã Bảo Nghĩa u ám khủng khiếp, nhưng lời nói ra thì càng tàn nhẫn ác độc.

Y vụt đưa tay lên, giơ ngang người dân thôn kia ra, trực tiếp coi hắn thành binh khí, đi nghênh đón chiếc roi của Thẩm Kế, đồng thời chặn số đao côn của những dân thôn còn lại!

Hành động này của y quá mức vượt ngoài dự liệu của người khác, Thẩm Kế hự lên một tiếng, chiếc roi dài lại vụt thu mạnh về.

Rõ ràng lực quật trả, khiến Thẩm Kế máu huyết cuộn trào, cô ta bịch bịch bịch lùi sau tận mấy bước, gần như đến tận bên cạnh tôi.

Còn về những người khác, thì nhanh chóng lách người, không một người nào tấn công đến Mã Bảo Nghĩa, trên cơ bản đều chém lên trên rào chống kỵ binh ở phía sau.

Mã Bảo Nghĩa hừ lên một tiếng, tay của y lại lần nữa quét mạnh một phát! Dùng cơ thể của người dân thôn trong tay đập về phía mấy người ở mạn bên phải!

Mặt tôi biến sắc mạnh.

Phía phải có bốn người, bọn họ đều đang ở phía trước rào chống kỵ binh.

Một phát này của Mã Bảo Nghĩa, hoặc là bọn họ bị đập trúng, năm người cùng lập tức bị rào chống kỵ binh đâm xuyên cơ thể.

Hoặc là bọn họ tránh ra, người dân thôn trong tay Mã Bảo Nghĩa chết chắc không phải nghi ngờ!

Càng đáng sợ hơn là, tốc độ và lực đánh của Mã Bảo Nghĩa lúc này, mấyngười dân thôn kia sợ rằng căn bản không kịp tránh né.

Tim tôi vụt thắt lại.

“Ngươi dám!” Thẩm Kế cũng trong nháy mắt đỏ cả hai mắt, cô ta lại lần nữa vụt vung roi ra.

Nhưng Mã Bảo Nghĩa lại đột nhiên buông bàn tay ấn trên cuộn chiếu ra, rút ở thắt lưng một phát!

Thứ rơi vào tay y là một thanh kiếm hình dạng quái dị, thanh kiếm này do vô số đồng tiền đồng ghép thành, thân kiếm tổng cộng có bảy đốt, mỗi đốt đều là tiền đồng xếp chồng lên nhau.

Kiếm đồng đón về phía roi dài, động tác bên tay còn lại của Mã Bảo Nghĩa cũng không hề chậm bớt, nhấc cái người bị y giơ ngang kia lên, quét ngang một phát thật mạnh, rồi ném ra...

Mấy người dân thôn còn lại căn bản không tránh né kịp, bị đập cho bay ra phía sau, lần lượt rơi lên trên rào chống kỵ binh!

Âm thanh “Phụp! Phụp!” trong nháy mắt đã vang lên, máu bắn tung tóe!

Trên mặt đất phía trước nghĩa trang, trong nháy mắt liền lốm đốm máu tươi, giống như giây phút cuối cùng trước khi hoàng hôn biến mất, cưỡng chế lần nữa hiện lên một mảng ánh máu.

Đêm đen, buông xuống rồi...

Năm người dân thôn còn lại, đã mặt đầy sợ hãi, loạng choạng lùi sau.

Cây roi dài của Thẩm Kế quấn bên trên thanh kiếm đồng của Mã Bảo Nghĩa, Mã Bảo Nghĩa hét lên một tiếng, giật mạnh ra trước một phát!

Thẩm Kế thế mà loạng choạng một phát, ngã chúi về phía trước.

Tôi nhanh chân lên trước, dùng sức một phát túm lấy bả vai của Thẩm Kế.

Thân người Thẩm Kế thì hơi hơi run lên một phát, trực tiếp liền đánh văng tay tôi ra.

Cô ta chẳng hề ngoảnh đầu nhìn tôi lấy một cái, mà thuận thế lao về phía Mã Bảo Nghĩa.

Tôi lúc này mới phản ứng lại, là do tôi nghĩ sai rồi, còn tưởng Thẩm Kế sẽ trúng chiêu, nhưng trên thực tế, cô ta lại là thấy chiêu phá chiêu.

Cô ta mượn luồng lực này, lúc vọt đến phía trước mặt Mã Bảo Nghĩa gần ba mét, trong tay còn lại của Mã Bảo Nghĩa, lại đã có thêm một món đồ!

Đây là một cây gậy dài mảnh, bên trên bị một mảnh vải vàng bọc lại, vị trí trên đỉnh thì giống như đoạn gãy của một khúc xương, cực kỳ nhọn hoắt!

Y đẩy mạnh ra trước một phát, rõ ràng là định đâm xuyên qua người của Thẩm Kế!

Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, tay trái của Thẩm Kế lại lần nữa rút một phát!

Từ thắt lưng cô ta, lại vung lên một cây roi dài, roi dài quật ra ngoài, lập tức quấn thẳng lên trên cây gậy dài mảnh đó của Mã Bảo Nghĩa, ngọn roi men theo cây gậy trực tiếp quấn luôn lên trên cẳng tay của y!

Thẩm Kế vụt đứng khựng lại, cô ta quát lên một tiếng, thân người ngửa ra sau, hai cánh tay giật ra sau một phát!

Mã Bảo Nghĩa cứ thế bị Thẩm Kế nhấc thẳng lên, trực tiếp bị cây roi kéo đập về phía trước ngực cô ta.

Trong con mắt dài hẹp của Mã Bảo Nghĩa, bắn ra ngoài tia sáng lạnh lẽo, lúc này vẻ oán hận và sát khí kia đã hoàn toàn bị thu nhẹm lại, đây mới là chỗ khiến người ta cảm thấy khủng khiếp nhất, trong vẻ bình tĩnh thông thường đều ẩn giấu sức bộc phát cực lớn, trầm mặc là khoảng lặng trước khi điên cuồng.

Giây tiếp theo, Mã Bảo Nghĩa đã bị giật đến trước mặt Thẩm Kế, cơ thể ngửa ra sau của Thẩm Kế, gần như đã sắp ngã xuống dưới, cô ta đột ngột nhấc một chân lên, đạp mạnh ra ngoài.

Cú đạp này, hóa ra lại vừa vặn đạp về phía thắt lưng của Mã Bảo Nghĩa!

Nếu như bị đạp trúng, Mã Bảo Nghĩa tuyệt đối sẽ bị đạp gãy thắt lưng, tàn phế ngay tại trận.

Mã Bảo Nghĩa rõ ràng sẽ không ngồi im chờ chết, chỉ thấy hai chân y cũng vụt bật mạnh ra, vừa vặn nhắm chuẩn tới một bên chân của Thẩm Kế!

Rầm một tiếng nặng nề vang lên, Mã Bảo Nghĩa đột ngột buông hai tay ra.

Y bị đạp mạnh ra ngoài ít nhất mười mấy mét, trực tiếp vượt qua hàng rào do rào chống kỵ binh hình thành, đập mạnh xuống mặt đất trong rừng cây.

Thẩm Kế cũng rầm một phát, đập mạnh xuống mặt đất, cùng với một mảng bụi đất bay lên, biểu cảm của Thẩm Kế cũng đau đớn cùng cực, “Phụt!” một phát phun ra một ngụm máu tươi, cây roi dài cũng rơi xuống đất.

Bên trên cây roi quân hai món đồ, một là thanh kiếm tiền đồng đó của Mã Bảo Nghĩa, thứ còn lại, thì là cây gậy xương dài mảnh kia.

Vừa nãy Mã Bảo Nghĩa không thể không buông tay từ bỏ hai món đồ này.

Chứ nếu không dưới lực đánh đó, Thẩm Kế với y mà giằng co lên, thì sợ rằng có thể trực tiếp giật đứt hai tay của y.

Tôi lập tức lên trước, đỡ Thẩm Kế dậy.

Năm người dân thôn kia, cũng vô cùng khiếp sợ chạy quay về bên cạnh cô ta.

Thẩm Kế chằm chằm nhìn lên trên hàng rào chống kỵ binh, tôi cũng cảm thấy trong lòng bức bối từng con, bốn người dân thôn đều quay lưng về phía chúng tôi bị đâm xuyên ở trên, người cuối cùng bị Mã Bảo Nghĩa lấy làm vũ khí đó, thì đè ngang trên người bọn họ, toàn bộ đều bị đâm chết.

Phía dưới rào chống kỵ binh đã thành một vũng máu rồi...

“Tại sao không động thủ?” Thẩm Kế đột nhiên quay đầu, chằm chằm nhìn tôi.

Câu này của cô ta, đúng thật là hỏi khó tôi rồi.

Tôi lập tức liền hiểu ra, trong mắt Thẩm Kế, tôi đã là Âm dương tiên sinh bản lĩnh không nhỏ rồi, thân thủ và năng lực đều không phải như xưa nữa, chắc đã có thể đủ để liều với Mã Bảo Nghĩa.

Nhưng trên thực tế Mã Bảo Nghĩa không phải xác không phải quỷ, mà là một người còn sống sờ sờ, giấy phù thông thường căn bản không có tác dụng với y, tất cả những chuyện vừa nãy chẳng qua chỉ phát sinh trong nhiều giây đồng hồ, với tình hình vừa nãy, tôi lên trước thì chỉ có thể là nạp mạng.

Tôi đang định giải thích, có điều trong nháy mắt đã phản ứng lại chỗ bất thường...

Tên Mã Bảo Nghĩa này bị hất văng ra ngoài xong, lại không có phản ứng nữa?

Đợi định thần lại xong, mặt tôi liền đột ngột biến sắc.

“Bên cạnh y không có xác chết! Y định xuống núi! Mau đuổi theo y!” Tôi ngước mắt lên một phát, nhìn về phía rừng cây mà Mã Bảo Nghĩa rơi xuống, vừa vặn nhìn thấy một bóng người, nhanh như bay lao xuống dưới núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận