Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 795: TINH HOA KHÍ HUYẾT, HAO TỔN THỌ NGUYÊN

Tôi gật gật đầu, biểu thị bản thân đã biết.

Liễu Dục Chú lại dùng ánh mắt nghiêm trọng nhìn tôi một cái, trầm giọng nói: “Không được đi xem phù khác, trong gian phòng chứa phù này vẫn còn có người trông chừng cậu, nếu cậu tham lam, cậu sẽ không rời khỏi đây được.” Mí mắt tôi hơi giật, có điều lại không tiếp lời, bởi vì bản thân tôi đã chẳng có dự định đòi thêm, càng đừng nói đến việc học trộm.

Liễu Dục Chú quay người, trực tiếp đi ra ngoài.

Lúc gần đến cửa, gã lại bất chợt dừng lại một chút nói: “Vẽ Áp trấn thần chú hoàn chỉnh, cần dùng tinh hoa khí huyết, Đại trưởng lão già đi bao nhiêu như vậy, chính là bởi đạo phù đó vẽ quá lớn, ngoài ra chính là do chỗ máu tim kia.”

“La Thập Lục, cậu cứ trúng ý và học được một số thứ chết người, vẫn cứ phải quý mạng sống chút đi.”

Cùng lúc nói xong, Liễu Dục Chú đã biến mất khỏi cửa.

Tôi ngẩn ra mất mấy giây, cúi đầu nhìn xuống hai cuộn sách thuộc về Áp trấn thần chú trên tay, nhất thời cơ thể có chút cứng đờ.

Áp trấn thần chú hoàn chỉnh, hóa ra tiêu hao lớn như vậy, tinh hoa khí huyết, nói một cách khác, chẳng phải chính là Nhị ngũ tinh khí sao? Cùng trả một cái giá với Sinh thuật của bà đỡ âm linh?!

Chẳng trách Liễu Tam Nguyên lại có kết cục này.

Nhị ngũ tinh khí tiêu hao một lần, máu tim tiêu hao một lần, bản thân tuổi tác ông ta đã không còn nhỏ nữa, không lập tức vì vậy mà mất mạng, đã là vạn phần may mắn.

Hơi hơi định thần lại, tôi vứt bỏ tất cả tư duy hỗn tạp đi, đầu tiên mở hai cuộn sách của Áp trấn thần chú ra...

Tôi ở trong gian phòng này trọn vẹn ba ngày, trong ba ngày này, tôi đều thử mô phỏng vẽ phù, đương nhiên tôi không thể nào dùng tinh huyết để vẽ, chỉ là dùng Bút Địa Chi, cùng với cái nghiên mực lấy được từ trong phủ đệ của Viên Hóa Thiệu.

Áp trấn thần chú hoàn chỉnh, tôi đã có thể vẽ ra một cách thuần thục, đồng thời tôi cũng đã học thuộc chú pháp.

Vẽ phù, nhất định cần dùng chú pháp, như vậy mới có thể phát huy ra hiệu quả lớn nhất của nó.

Trong đầu tôi có một ý nghĩ, Bút Địa Chi phối hợp nghiên mực, đã phát huy ra hiệu quả càng lớn hơn của Áp trấn thần chú, trong tay của Âm dương tiên sinh, thứ năng lực đó của Áp trấn thần chú sẽ mạnh mẽ gấp nhiều lần.

Tôi không dùng máu, mà cứ dùng Bút Địa Chi vẽ phù, nửa sau đạo Áp trấn thần chú vẽ ra, cho dù không đạt được hiệu quả của bản thân Áp trấn thần chú hoàn chỉnh, hơi yếu hơn chút ít tôi cũng có thể chấp nhận!

Như thế này, liệu có thể tránh được việc sử dụng dương thọ không?

Đương nghiên, ý tưởng thì là ý tưởng, vẫn cần thử nghiệm xong mới có thể biết được kết quả.

Lúc tư duy đến đây, tôi nghĩ đến Định la bàn và Nghiên Thiên Can bị Trương Nhĩ cướp đi, trong lòng không khỏi buồn bực sầu não, nếu như hai món đồ đó nằm trong tay tôi, không chỉ là năng lực vẽ phù của tôi mạnh hơn bây giờ rất nhiều, mà thậm chí thể hiện của Âm dương thuật, cũng tuyệt đối mạnh hơn nhiều lần.

Dù gì Nghiên Thiên Can và Bút Địa Chi mới là một bộ, Định la bàn càng là khí vật thường dùng nhất và cũng quan trọng nhất của Địa tướng Kham dư.

Dương Công Bàn tuy tốt, nhưng Định la bàn đối với tôi mà nói, đem sử dụng mới càng thuận tay.

Trong ba ngày này, tôi không chỉ học được Áp trấn thần chú, đồng thời còn học được Ngũ Đế Phong Táng Phù, chỉ có điều Ngũ Đế Phong Táng Phù tôi không cách gì thực hành, vải và mực mà nó dùng đều có yêu cầu đặc thù.

Nhưng tôi dựa vào việc mô phỏng, đã ghi nhớ thuần thục cách vẽ của đạo phù này, chỉ cần tìm được thứ đồ thích hợp để hạ phù liền có thể hoàn thành.

Thế này chẳng trách đạo sĩ nhà họ Liễu không học được Ngũ Đế Phong Táng Phù, bởi vì nội dung chi tiết ở trong đây, rất nhiều chỗ có đề cập đến Thiên can Địa chi, bắt buộc phải là người có thuật phong thủy cực mạnh, mới có thể lý giải thấu triệt, ứng dụng thành thạo.

Trước khi bước từ trong phòng ra ngoài, đầu tiên tôi đem ba cuộn sách phân biệt đặt về chỗ lúc trước Liễu Dục Chú rút chúng ra, lúc này mới ra khỏi cửa, đi xuyên qua lối đi.

Vận động cổ một chút, phát ra âm thanh răng rắc.

Liên tục ba ngày ở trong căn phòng không có ánh mặt trời, ánh nắng đột ngột chiếu rọi vào trong Đại điện, rơi lên trên mặt tôi, một luồng hơi ấm thấm vào trong tứ chi bách huyệt, cho tôi một cảm giác rất thư thái.

“Ba ngày?” Một giọng chất vấn lạnh lùng từ bên ngoài Đại điện truyền lại.

Giây tiếp theo, bèn thấy một bóng dáng cao lớn từ chỗ cửa điện bước vào trong, đây chẳng phải chính là Liễu Dục Chú sao?

Thời gian mấy ngày, khí sắc của Liễu Dục Chú tốt hơn nhiều rồi, đã khôi phục lại khí thế uy nghiêm chính khí lẫm liệt trước đây.

“Đã ba ngày rồi.” Tôi thở hắt ra một hơi dài, gật gật đầu.

“Nếu tôi có thể làm chủ nhà họ Liễu, cậu không rời khỏi nhà họ Liễu được.” Thần sắc giọng điệu của Liễu Dục Chú không thay đổi.

Nhưng câu nói này lại khiến cơ thể tôi cứng đờ lại một phát, tiếp đó bèn là nhịn không nổi bật cười.

“Mấy người Trần mù, Lưu Văn Tam vẫn đang đợi cậu, đồ cần thu dọn đều đã thu dọn rồi, nhà họ Liễu tuy không có người theo cậu, nhưng tộc Khương sẽ phái đi một người, để cậu đưa qua thôn Kế Nương, nếu như có phiền phức gì không giải quyết nổi, cô ta sẽ lập tức tìm tới chúng tôi.” Liễu Dục Chú tiếp tục nói.

“Người nào?” Tôi nhíu mày hỏi.

“Người cho Thẩm Kế.” Liễu Dục Chú lại lần nữa mở miệng, đồng thời gã đưa tay ra, rõ ràng là động tác bắt tay với tôi.

Tôi đồng thời cũng đưa tay ra bắt tay với gã.

“Nếu như chúng tôi tìm thấy Trương Nhĩ, sẽ thông báo cho câu, hy vọng cậu cố nhanh đưa Thẩm Kế tới, Đại trưởng lão rất muốn gặp cô ta.

“Rời tộc Khương, tôi bèn không tiễn cậu nữa.” Dưới ánh nắng chiếu rọi, vân ngang trên trán Liễu Dục Chú lại bớt đi vài phần, cả con người nhìn lên trông đều bắt đầu có chút độ ấm, khiến người ta có một thứ cảm giác hiền hòa, dễ gần.

Trong kiểu hiền hòa này kèm theo sự thấu suốt, lại cho tôi một thứ cảm giác mới, Liễu Dục Chú dường như đang chuyển biến về phía một cảnh giới tâm lý cao hơn?

Tôi đương nhiên cũng không lề mề, lại nói thêm với Liễu Dục Chú mấy câu đơn giản, rồi liền quay người đi ra phía ngoài.

Về đến trong khu nhà lúc trước, Trần mù và Lưu Văn Tam đang ở trong sân nói chuyện, ngao sói đương nhiên lại chồm lên tôi một cái, có điều lần này, bị Lưu Văn Tam nhanh tay nhanh mắt vỗ vào đầu một phát.

Trần mù thần sắc trấn tĩnh, Lưu Văn Tam thì hiếu kỳ, hỏi tôi chọn phù thế nào rồi?

Tôi hiểu tính cách của Lưu Văn Tam, nói với lão đúng sự thật, một đạo phù tốt nhất của tộc Khương đã nằm trong tay tôi rồi, đồng thời tôi còn học được một tờ trấn phù mạnh nhất của nhà họ Liễu, Liễu Tam Nguyên dùng tờ phù đó đều có thể trấn được Xác âm luyến dương trong mấy giây.

Lưu Văn Tam liền mừng ra mặt, vuốt cằm nói thoải mái, chuyến này không lỗ.

Tiếp đấy Trần mù liền bảo chúng tôi nên rời khỏi đây rồi.

Tôi do dự một chút, hỏi Trần mù và Lưu Văn Tam, người mà tộc Khương phái cho chúng tôi, yêu cầu chúng tôi đưa đi là ai? Sao tôi không nhìn thấy?

Kết quả tôi vừa dứt lời, từ trong một gian phòng đơn độc ở mé bên kia sân, liền bước ra ngoài một người.

Khương Manh dường như nhìn ra được vẻ nghi hoặc của tôi, nhanh chân đi đến trước mặt tôi, cung kính hành lễ, nói: “La tiên sư, Đại trưởng lão đã dặn rõ, trong tộc cũng có luật tộc, thị nữ chỉ có thể đi theo Tiên sư, hiện giờ anh vẫn đang đeo lệnh bài, tuy anh không đồng ý làm Tiên sư, cũng chưa tham gia Đại lễ, nhưng đối với thị nữ mà nói, tôi cần phải đi theo anh, liên tục cho tới khi anh đưa tôi đến bên cạnh Tiên sư mới, hơn nữa đem lệnh bài giao cho cô ta xong.”

“Chứ không, nếu tộc Khương không có Tiên sư, thị nữ bèn không được tiếp tục ở trong tộc, tôi sẽ bị trục xuất khỏi tộc, tự sinh tự diệt.”

Những lời này của cô ta, rõ ràng có chút khác biệt với những gì Liễu Dục Chú nói, nhưng lại khiến cho tôi không có lý gì để mà từ chối...

“Tính cách của Thẩm Kế tương đối lạnh lùng, tôi không xác định được cô ta có thể chấp nhận thêm một thị nữ hay không.” Tôi giải thích đúng sự thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận