Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 452: MỘT LỜI TRÚNG ĐÍCH

Ánh đèn pha đó quá mạnh, chiếu rọi khiến hai mắt tôi bỏng rát.

Từ Thi Vũ một phát túm lấy vai tôi, cưỡng chế xoay người tôi lại, khiến ánh nhìn của tôi tránh chiếc du thuyền kia ra.

“La Thập Lục, cẩn thận mắt anh.”

Tôi cố nhịn cảm giác tim đập mạnh, nhưng vẫn không thể đè nén được sự phẫn nộ cuộn trào nơi đáy lòng.

Thời gian này, tôi đã trải qua không ít chuyện.

Nhưng ký ức về chiếc du thuyền trên sông lần trước, vẫn còn như mới.

Chỗ tôi đứng tuy đã khác, nhưng đoạn sông mà chiếc du thuyền đó đỗ, vẫn không hề thay đổi.

Tất cả những việc này, cũng vẫn chưa trôi qua quá lâu.

Ba chữ “Lý Đức Hiền” này, gần như từng chữ từng chữ rít qua kẽ răng tôi ra ngoài!

Cuộc đấu lần trước giữa tôi và Lý Đức Hiền, nói cho cùng, chẳng có ai thắng ai thua.

Lý Đức Hiền vì giết tôi và Trần mù, mà đem xác chết của Thanh Nhi và Trần Viễn Quy đi, tôi với Trần mù cũng suýt chút nữa thì mất mạng ở đây.

Nếu không phải có mẹ tôi cứu mạng, thì tôi và lão đều đã thành vong hồn xác chìm dưới đáy sông Dương rồi.

Nhưng nhà họ Phùng lại trả một cái giá cực lớn, ít nhất mấy chục người chết ở đây, Cố lão gia cũng chẳng sống sót.

Sau đó chúng tôi tìm về quê Lý Đức Hiền, nhưng phát hiện lão vì vận hành phong thủy bản thân, mà chôn sống song thân phụ mẫu, khiến bọn họ vũ hóa, phù hộ con cháu.

Lúc đó chúng tôi còn tìm ra chú của Lý Đức Hiền, đào xác chết bố mẹ Lý Đức Hiền lên, để ông ta tìm chỗ khác an táng.

Nhà họ Phùng, và cả công an của thành phố Nội Dương, đều nghĩ đủ mọi cách để bắt Lý Đức Hiền về quy án.

Lão tuyệt đối không sung sướng gì, sợ rằng vẫn luôn phải trốn chui trốn nhủi.

Tôi vốn còn tưởng, trong tình trạng ấy, Lý Đức Hiền chỉ có nước bị chúng tôi tìm ra.

Nhưng hoàn toàn không ngờ rằng, lão lại ngóc đầu quay lại!

Thậm chí còn sử dụng phương thức tàn độc cực đoan kiểu này, bắt cóc giết hại bà bầu vô tội, còn suýt nữa thì lấy mạng Từ Thi Vũ...

Kỳ thực tôi sớm đã nên phát giác là Lý Đức Hiền rồi mới phải.

Cuộc điện thoại đó của Phùng Khuất đã hỏi ra một số chi tiết, có tận mấy nhân viên công an cảnh sát cũng mất tích.

Sợ rằng chính là bởi vì bọn họ điều tra Lý Đức Hiền quá nhiều, nên ép Lý Đức Hiền không thể không ra tay?

Trong lúc tư duy của tôi đang nhanh chóng xoay chuyển, thì ánh đèn pha đột ngột biến mất.

Ánh sáng mạnh đúng là gây tổn thương không nhỏ cho mắt, mãi đến bây giờ, tôi vẫn cảm giác trước mắt bị một lớp màn đen bao trùm, nhìn mọi thứ đều mơ mơ hồ hồ, mãi một lúc sau mới hồi phục lại.

Lúc này, chiếc du thuyền trên sông đã sớm chẳng còn thấy bóng dáng, mặt sông hồi phục lại vẻ tĩnh mịch đen tối.

“Kẻ động thủ, đúng là Lý Đức Hiền thật?” Từ Thi Vũ đột nhiên nhỏ giọng hỏi một câu.

Tôi gật gật đầu, tiếp đấy lại bảo với cô ta chỗ này không nên ở lại lâu, đi về rồi nói sau.

Hơn nữa tôi cũng không hề lưỡng lự, nói luôn với Từ Thi Vũ, những người công an mất tích kia, chắc chắn cũng không thoát khỏi việc liên quan đến Lý Đức Hiền.

Lúc đó mặt Từ Thi Vũ lập tức biến sắc, kinh ngạc nói còn có người khác mất tích?

Tôi lúc này mới phản ứng lại, những người kia đều mất tích sau Từ Thi Vũ, cô ta đương nhiên chẳng biết gì cả.

Trong lúc trầm ngâm, tôi bảo cô ta cứ đi theo tôi đã, chuyện này một hai câu không nói rõ ra được.

Tôi bây giờ cũng không thể để cô ta đi chỗ khác, đi theo tôi mới có thể an toàn được.

Từ Thi Vũ mím môi, cô ta nói tôi đưa điện thoại cho cô ta dùng một chút, điện thoại của cô ta cũng bị lấy mất rồi.

Sau khi nói xong, mặt cô ta lại đơ ra một phát, nói tôi vừa xuống nước xong, cả người còn ướt như chuột lột, sợ là điện thoại cũng chẳng dùng được.

Cô ta sẽ nghe lời tôi, đi theo tôi trước đã, có điều đợi lúc nữa tìm cái điện thoại, cô ta phải nói chuyện với bên Cục.

Còn tôi thì đã kéo lấy cánh tay cô ta, đi về phía khu nhà mái bằng mà ban nãy tôi tới, cũng là đi về phía hướng tây của núi Nội Dương.

Bởi vì trong tầm mắt, tôi đã nhìn thấy mấy chiếc xe rồi.

Đồng thời tôi cũng bảo với cô ta, điện thoại của tôi không dính nước, trước đây gặp nhiều chuyện rồi, nên tôi đã sớm có sự chuẩn bị, một số đồ vật quan trọng trên người đều dùng túi nilon bọc lại.

Từ Thi Vũ lập tức lộ ra vẻ vui mừng và cấp thiết, bảo tôi nhanh đưa điện thoại cho cô ta.

Lúc này, cô ta làm gì còn vẻ mềm yếu hoảng loạn ban nãy nữa, chỉ còn lại vẻ cấp thiết muốn nhanh chóng thông báo tin tức về Cục.

Tôi đưa tay lên, chỉ về hướng phía Tây, bảo cô ta nhìn.

Từ Thi Vũ sau khi ngạc nhiên, thì thần sắc cũng ngưng lại.

Cô ta lẩm bẩm nói: “Anh đã có sự chuẩn bị từ trước, thông báo cho bọn họ? Nhưng sao xe cảnh sát lại chẳng tới đây, còn cách xa như thế?”

Giây tiếp theo, giọng của Từ Thi Vũ hơi biến sắc: “Còn có cả xe cứu thương? Bên đó cũng có người bị thương à?”

Từ Thi Vũ hỏi liên tục, tư duy của cô ta rõ ràng cũng rất rõ nét.

Tôi cũng không lưỡng lự, đem một loạt chuyện từ sau khi rời khỏi nhà cô ta ra kể một lượt.

Đương nhiên, trong đó những gì có thể đơn giản lược bớt được, thì chỉ kể đơn giản thôi.

Về loại thuật pháp đặc thù Sinh thuật này, tôi cũng không nói với Từ Thi Vũ.

Từ Thi Vũ càng nghe càng kinh ngạc, trong mắt toàn vẻ không thể tin nổi.

“Lý Đức Hiền... Đúng là không có chút lương tri và tính người nào, lão ta vì để anh phạm cấm kỵ, mà lại dùng cả loại phương thức này...”

“Giết hại bà bầu! Đúng thật là không còn gì đau đớn hơn, nham hiểm độc địa đến cực điểm.” Tôi cười khổ, thở dài một tiếng, nói sự độc địa của Lý Đức Hiền, chúng tôi đã sớm được thấy rồi, lão chôn sống song thân phụ mẫu, cũng chỉ là vì để bố mẹ phù hộ lão.

Loại người này chỉ có sự ác độc mà chúng tôi không tưởng tượng ra được, chứ chẳng có việc tàn ác nào mà lão không làm ra được.

Từ Thi Vũ gằn từng chữ một: “Bắt buộc phải trừng trị lão trước pháp luật. Nếu không, còn không biết lão sẽ hại chết bao nhiêu người nữa.”

Tôi cũng im lặng lại, gật gật đầu: “Tôi sẽ làm được.”

Trong lúc nói chuyện, hai chúng tôi đã đến gần khu nhà mái bằng ở phía tây.

Từ Thi Vũ lại do dự một lát, rồi mới hỏi tôi, có thể nói cho cô ta biết, tóc của tôi bị làm sao không?

Hơn nữa sao cô ta cứ có cảm giác, lần này gặp tôi, trông tôi tiều tụy hơn nhiều so với lần trước gặp. Chưa tới một tháng không gặp, mà tôi đã như già đi cả chục tuổi vậy.

Vốn dĩ tôi suýt đã mở miệng hỏi tóc tôi dính cái gì rồi?

Nhưng câu cuối cùng mà Từ Thi Vũ nói lại khiến thân người tôi cứng đờ lại, tư duy cũng ngơ ra một phát.

Mười tuổi... Cô ta nói quá chuẩn xác.

Thứ Sinh thuật tiêu hao, đích thực là mười năm dương thọ.

Tôi vẫn không nói chi tiết Sinh thuật với cô ta, mà cố làm ra vẻ thoải mái nói: “Gần đây quá nhiều việc phức tạp rắc rối, quá mệt mỏi, không nghỉ ngơi đầy đủ, sắc mặt tiều tụy nên đương nhiên là trông già rồi.” Nhưng Từ Thi Vũ lại lắc lắc đầu, nói tôi đang lừa cô ta.

Cô ta từng xử lý rất nhiều vụ án, chỗ con người khó nói dối nhất chính là đôi mắt.

Trước đây lời tôi nói đều rất thành thực, từ sắc mặt ánh mắt đều có thể nhìn thấy.

Vừa nãy khi tôi nói câu đó, thì lại đang tránh né.

Càng quan trọng hơn là, chuyện phức tạp rắc rối gì, mà có thể khiến một thanh niên hai mươi hai tuổi, tóc thành hoa râm?

Bước chân của tôi đột ngột khựng lại.

Vô thức, tôi đưa tay sờ lên trên mái tóc.

Mặt Từ Thi Vũ cũng hơi hơi biến sắc, càng mất tự nhiên hơn, nói: “La Thập Lục, anh nói tôi biết, rốt cục đã phát sinh chuyện gì? Đến bản thân anh cũng không biết, tóc anh biến thành thế này sao?”

“Là vì ban nãy anh phá vỡ cấm kỵ? Hay là bởi vì anh cứu người?”

Từ Thi Vũ phải nói là một lời trúng đích!
Bạn cần đăng nhập để bình luận