Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 608: MỞ ĐÀN LÀM PHÉP

“Hai người đừng loạn thế trận của mình trong thời khắc then chốt này.”

Trương Nhĩ trực tiếp đi đến giữa bậu cửa, chắn giữa tôi và Mao Nguyên Dương.

Mao Nguyên Dương hừ một tiếng, nhấc chân lên đi ra phía ngoài cổng.

Trương Nhĩ quay đầu sang nhìn tôi một cái, tôi áy náy nói một câu: “Xin lỗi chú Trương, chuyện liên quan đến ông nội cháu...”

“Đừng ngại, bây giờ cậu có đủ bản lĩnh khiến người khác không được nói bừa, có điều hôm nay, vẫn cần dốc toàn lực vào sự việc này.” Trương Nhĩ dặn dò.

Tôi trịnh trọng gật gật đầu, hai người cũng không do dự, trực tiếp đi luôn ra khỏi cổng.

Đêm đen đến rợn người, trăng ngày hôm nay cong như một lưỡi liềm, màn sương mỏng lởn vởn trên bầu trời đêm, ánh lên vẻ xác xơ và vắng lặng.

Đây chính là trăng sáng quỷ, cũng là thứ ‘đêm đen gió lộng đêm giết người’ mà người già thường nói!

Tốc độ bước chân của Mao Nguyên Dương rất nhanh, tôi và Trương Nhĩ chỉ có thể miễn cưỡng theo kịp.

Trương Nhĩ ghé tai tôi hạ giọng nói: “Mao Nguyên Dương chắc là đạo sĩ số một số hai ở thành phố Nội Dương, Mậu Đào đạo trưởng hồi đó, bản lĩnh đã không nhỏ rồi, xác dữ ác quỷ giết không biết bao nhiêu, chứ nếu không, ông nội cậu cũng đã chẳng tìm ông ta hợp tác.”

“Chuyến này ngày hôm nay, chú Trương lại dạy cậu một điểm, Âm dương tiên sinh thông thường là người bày mưu tính kế, cây gậy khóc tang đó trong tay cậu, phải đánh ra một đòn chí mạng vào thời khắc then chốt, chứ không phải là lao lên trước chém giết, hiểu chưa?”

Mí mắt tôi hơi nhướng lên, đầu mày cũng giật giật đôi phát.

Trương Nhĩ mới tiếp tục nói: “Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ núp sau, mà phía sau chim sẻ còn có bàn tay thợ săn, Âm dương tiên sinh chính là bàn tay đó, hôm nay những người này do Mao Nguyên Dương cầm đầu, đối với kẻ trộm thọ kia mà nói có thể coi là hận đến tận tủy, người nhà họ Thích có thể để bọn họ xả giận, cũng có thể để cậu nhìn rõ một số thủ đoạn của bọn họ, đồng thời cũng bao gồm cả thủ đoạn của lão già kia.”

“Nếu như cậu tùy tiện đi lên phía trước bọn họ, thì ngược lại sẽ khiến Mao Nguyên Dương và mọi người không thích.”

Trương Nhĩ nói đến đây xong, liền im mồm không nói nữa.

Tôi cũng đã hoàn toàn nghe hiểu rồi, lão thế này là muốn ngồi làm ngư ông đắc lợi!

Từ đầu đến cuối, Trương Nhĩ chẳng phải đều đang bày mưu tính kế sao?

Chỉ có điều biến cố trên núi Kế Nương, việc trở mặt của tôi, khiến cho tính toán của lão xảy ra sai sót mà thôi.

Còn chuyến đi núi Kế Nương lần thứ hai, cũng là do Trương Nhĩ ra tay vào thời khắc then chốt, nấm đầu xác phá bỏ sự áp chế của mấy tên tùy tùng đối với tôi, chứ nếu không, bây giờ khả năng chúng tôi đều nằm trong núi Kế Nương rồi.

Trong nháy mắt, hai người chúng tôi đã theo kịp Mao Nguyên Dương.

Một nhóm ba người cũng đã đến trước cổng thôn.

Ở đây đông nghịt đứng không ít người, ngoài hơn mười phong thủy sư và đạo sĩ kia ra, phía sau thì đều là người mặc đồng phục áo bào đạo sĩ.

Những người này gần như đều cúi người với Mao Nguyên Dương!

Tôi nhìn một cái liền hiểu ra, bọn họ chính là đạo sĩ của Trường Thanh Đạo Quán rồi, Mao Nguyên Dương với tư cách là Quan chủ, tập kết những người này lại cũng chẳng có gì là lạ.

Giây tiếp theo, Mao Nguyên Dương đưa tay lên, thanh Mậu Đào Kiếm kia giơ cao quá đỉnh đầu, sắc mặt lão tàn khốc, giọng nói thì càng trầm thấp: “Đây là Mậu Đào Kiếm của lão quan chủ, ông mất mạng vào tay kẻ gian, hiện còn chưa xác định kẻ gian đó có ở đây không, nhưng chúng ta phải thu ít lãi trước. Thay lão quan chủ thu lãi! Người sống giữ lại mạng, giao cho Dương sai, nếu là xác quỷ, thì diệt thân nó, phá hồn nó, khiến nó hồn phi phách tán, không được siêu sinh!”

Giọng nói của Mao Nguyên Dương không lớn, rõ ràng là nén giọng lại.

Những người đạo sĩ phía sau lưng lão cũng không ồn ào lớn tiếng, gần như đồng thời đưa tay ấn lên trước ngực, nắm chặt nắm đấm, trong mắt ánh lên vẻ kiên quyết.

Mao Nguyên Dương quay đầu liếc tôi và Trương Nhĩ một cái.

Trương Nhĩ ung dung tỉnh bơ đi vào trong đám phong thủy sư kia, đồng thời lão cũng kéo kéo áo tôi, tôi cũng liền theo lão đi ra.

Rõ ràng, sắc mặt của Mao Nguyên Dương dễ nhìn hơn nhiều, cảm giác toát ra vài phần cao ngạo.

Cũng đúng vào lúc này, trong đám đạo sĩ có một người trẻ tuổi bước ra, ghé vào tai Mao Nguyên Dương nói nhỏ.

Mắt Mao Nguyên Dương sáng lên, lão huơ ống tay áo một phát nói: “Người dò đường gửi tin nhắn về, trong khu nhà bỏ của nhà họ Vương, bọn chúng đang mở đàn làm phép, tình hình trong khu nhà chưa rõ, bên ngoài khu nhà có không ít dân thôn vây xem, chúng ta nhanh chóng qua bao vây, trực tiếp động thủ! Đánh cho bọn chúng trở tay không kịp!”

Cùng với lúc lão dứt lời, phía xa trên đường thôn cũng có một người đang khom lưng, tốc độ cực nhanh chạy quay về.

Sau khi đến trước mặt Mao Nguyên Dương thì dừng lại, hắn quỳ một chân trước mặt Mao Nguyên Dương, hạ giọng gọi một câu Quan chủ, hắn quay về dẫn đường.

Đối với đám người Mao Nguyên Dương mà nói, đây là lần đầu tiên tới thôn, nhưng đối với tôi mà nói thì trong thôn đã quen thuộc đến không thể quen hơn, có điều những lời đó của Trương Nhĩ, cũng khiến tôi không lên trước nữa.

Dù gì cũng chẳng phải là cùng động thủ với Trần mù và Lưu Văn Tam, trong đám người ai cũng có mục đích của mình, thì ngồi làm ngư ông đắc lợi đúng thật là lựa chọn tốt nhất.

Đoàn người nhanh chân đi về phía trước, rất nhanh đã đến chỗ cuối thôn, dưới động tác tay của người đi phía trước, đạo sĩ ở phía sau dần dùng phương thức hình vòng cung mà từ từ tản ra.

Phía sau đoạn cuối thôn, nhà cửa từ nhà hai tầng nhỏ, nhà gạch dần biến thành nhà vách đất.

Lại đi lên trước một chút, thì đã sắp đến khu nhà nát của nhà họ Vương rồi.

Những đạo sĩ kia tản ra, tôi cũng nhìn hiểu rồi.

Bọn họ tản ra không phải toàn bộ, mà vẫn để lại một số người, toàn bộ số tản ra là để đi bao vây, tránh khiến cho người ta tháo chạy.

Hơn nữa mấy phong thủy sư ở bên cạnh kia, hoặc là trong tay cầm la bàn, hoặc là mò lấy gương đồng bát quái, cùng với các dạng đồ dùng của Phong thủy sư, có người làm động tác chuẩn bị sẵn sàng, cũng có người đang xem phong thủy, bọn họ chắc là đã thảo luận qua việc động thủ như thế nào, vậy nên trông cũng rất có trình tự.

Cũng chính vào lúc này, điện thoại của tôi đột nhiên nhận được một tin nhắn.

Tôi lấy ra xong liền cúi đầu nhìn một cái, tin nhắn này là do Trần Tiểu Bàn gửi tới, là một đoạn video.

Video hơi có chút rung rung lắc lắc, nhưng tôi một phát liền nhận ra ngay, đây là đại viện của khu nhà họ Vương!

Lần đó chúng tôi đấu sinh tử với thằng điên nhà họ Vương ở đây, tôi, Lưu Văn Tam, Trần mù đều bị thương không nhẹ!

Trong video, đang quỳ một đám dân thôn đông nghịt.

Trong tay những dân thôn này đều đang bưng một cái bát, hoặc là bát sắt của nhà mình, hoặc là bát sứ thông thường, còn có cả người bưng một cái chậu nhỏ.

Thần sắc của bọn họ đều toát lên vài phần hung ác.

Trong đó tôi nhận ra không ít người, mấy người dữ nhất kia, lần đó khi chặn đường ông nội tôi đi hạ táng, cũng chính là bọn họ kêu gào ầm ĩ nhất.

Rõ ràng video là quay trộm, liên tục hơi hơi rung rung, hoặc giả là Trần Tiểu Bàn nhìn thấy những cảnh tượng này đang run rẩy? Càng khiến lòng tôi hơi thất kinh là, tôi chỉ bảo Trần Tiểu Bàn canh chừng từ xa, không có người rời đi là được, nó thế này là đi đến đâu rồi? Làm sao lại đến gần đến mức có thể quay được đoạn video này?

Trong thời gian này không biết là ai ở phía sau nói một câu: “Thời điểm này rồi mà La Thập Lục cậu còn xem điện thoại gì nữa? Đừng có làm hỏng việc!”

Tôi quay đầu lại nhìn một cái, người nói là một Phong thủy sư để hai hàng ria mép, khoảng tầm gần bốn mươi tuổi, có một khuôn mặt dê núi dài hẹp.

Trong mắt gã lộ ra vẻ khinh miệt, tôi lạnh lùng nhìn lại, gã hừ lên một tiếng.

Tôi không đếm xỉa đến gã, quay lại tiếp tục xem video, Trương Nhĩ thì ở bên cạnh tôi, ánh nhìn của lão cũng hướng qua, dây dưa một phát thế này, chúng tôi ngược lại thành đi ở vị trí phía sau của đội ngũ.

Những phong thủy sư và đạo sĩ kia không chút do dự xuyên qua chúng tôi, loáng thoáng tôi còn nghe thấy cái gã phong thủy sư mặt dê núi kia nói một câu tham sống sợ chết, lãng phí cả truyền thống của Địa tướng Kham dư.

Sự chú ý của tôi toàn bộ đều nằm trên đoạn video, những người dân thôn đang quỳ kia đã bắt đầu đặt bát xuống, hơn nữa còn cứa đứt lòng bàn tay, để mặc cho máu chảy xuống gạo ở trong bát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận