Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 100. Nền chính trị bạo quyền dữ hơn cọp, xuất hiện tình hình rối loạn mới (2)



Chương 100. Nền chính trị bạo quyền dữ hơn cọp, xuất hiện tình hình rối loạn mới (2)




Bạch Yêu là cách mà dân gian hoặc giang hồ dùng để gọi Bạch Liên giáo.
Bạch Liên giáo chuyên môn tạo phản, không chỉ ở triều đại này mà cả ở tiền triều, thậm chí tìm hiểu ngược về trăm nghìn năm trước, Bạch Liên giáo vẫn cứ đang tạo phản.
Trong chốn giang hồ có một câu nói đùa: "Bạch Yêu bền vững, vương triều nối tiếp nhau".
Suốt trong thời gian cả nghìn năm, dù cho là ai ngồi trên giang sơn này, Bạch Liên giáo cũng sẽ tạo phản.
"Đám Bạch Yêu này đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn."
"Lần này Đại Mạc Thập Tam Kỵ cấu kết với Bạch Yêu cũng mang lại thành tựu, bách tính thành Nam Dương lại khổ hơn rồi."
Uông Như Hải chỉ có thể liên tục thở dài.
"Thời loạn mà..."
Mấy ngày nay, Lục Trường Sinh cũng đã dần hiểu rõ một điều, thế đạo này đang rối ren và nó đang bước dần từng bước vào thời loạn lạc.
Trong thời loạn, mạng người như rơm rác, người bình thường lại càng không có bất cứ khả năng gì để tự bảo vệ bản thân.
Nhưng dựa theo quy luật lịch sử trong quá khứ, thường thì ở thời loạn lạc thế này, sẽ có rất nhiều võ giả cường đại xuất hiện.
Võ giả cường đại chính là những người từ cảnh giới Thần Lực trở lên.
Võ giả dưới cảnh giới Thần Lực còn lâu mới được tính là cường đại.
Lục Trường Sinh cũng thấy bất đắc dĩ, dù cho Đại Mạc Thập Tam Kỵ có thế nào đi nữa, hắn cũng không thể làm gì được.
Ngày lại qua ngày.
Chuyện của Đại Mạc Thập Tam Kỵ càng lúc càng ầm ĩ.
Đến lúc này những phú thương, thân hào kia mới thực sự cảm nhận được sự sợ hãi.
Thế nhưng giờ đây quan quân đã đại bại, vào lúc này, triều đình cũng không còn đại quân nào để điều động cả.
Do đó, có rất nhiều phú thương và thân hào bắt đầu chiêu mộ hộ vệ, võ giả.
Đúng là ở trong thành Nam Dương còn được an toàn, nhưng bên ngoài thành giờ đây đã thực sự trở thành thiên hạ của đạo phỉ.
Đạo phỉ hoành hành ngoài thành, bách tính khổ không thể tả.
Lục Trường Sinh vẫn duy trì việc khám bệnh, luyện công mỗi ngày.
Hắn cảm nhận được cốt tủy của mình đã được thay đổi già nửa.
Cốt tủy mới đang bao trùm lên toàn bộ khung xương.
Có lẽ chỉ cần thêm vài ngày nữa là hắn sẽ dịch tủy thành công.
Ngày hôm đó, Lục Trường Sinh đi từ Diệu Thủ Viên tới Diệu Nhân Đường.
Dân chạy nạn nằm la liệt hai bên đường, gần như phủ kín từng con phố.
Trong không khí phảng phất mùi hôi thối khó ngửi.
Ngoài thành là nơi đạo phỉ hoành hành, bởi thế mà rất nhiều người cửa nát nhà tan, họ chỉ đành dẫn người nhà vào thành Nam Dương tị nạn, từ đó mà trở thành dân chạy nạn.
Dân chạy nạn nhiều thế này rõ ràng là dấu hiệu của thời loạn lạc!
"Keng keng keng."
Một âm thanh rất lớn đột ngột vang lên trên phố.
Lục Trường Sinh lần theo âm thanh này.
Hắn thấy một đám đông đang đứng xúm lại trước cổng nha môn.
Có vài nha dịch đang dán thông báo.
Còn có cả nha dịch đang cao giọng giải thích: "Đạo phỉ hoành hành ngoài thành, Đại Mạc Thập Tam Kỵ lại tàn nhẫn, thích chém giết, thế nhưng quan quân đã đại bại, triều đình không thể phái thêm đại quân để càn quét nạn trộm cướp."
"Bởi thế, tri phủ đại nhân dán Bảng Nghĩa Sĩ, hy vọng có nghĩa sĩ dũng cảm đứng ra để tiêu diệt Đại Mạc Thập Tam Kỵ, quét sạch nạn trộm cướp, trả lại cho thành Nam Dương một bầu trời trong xanh!"
"Nếu như có nghĩa sĩ tiêu diệt được Đại Mạc Thập Tam Kỵ, nha môn tri phủ sẽ thưởng một môn võ công cảnh giới Thần Lực và năm trăm lạng hoàng kim!"
Sau khi nha dịch dán Bảng Nghĩa Sĩ lên, không khí lập tức xôn xao hẳn.
Cái gọi là Bảng Nghĩa Sĩ cũng chẳng khác nào Lệnh Chiêu Hiền.
Đây chính là cách do nha môn tri phủ nghĩ ra.
Năm trăm lạng hoàng kim này hẳn cũng là do tri phủ buộc những danh ra vọng tộc kia phải cắt máu.
Thật ra, đây không phải là quyết định nhất thời, ngược lại, nó là quyết định được thực hiện sau khi đã trải qua quá trình cân nhắc kỹ lưỡng.
Lý do thật sự của việc quan quân bị Đại Mạc Thập Tam Kỵ đánh bại là vì địa hình rừng núi khó tác chiến, thêm nữa Đại Mạc Thập Tam Kỵ còn liên hợp với các cao thủ có võ công cao cường của Bạch Liên giáo, chúng liên hợp với nhau hành động nhanh gọn, bởi vậy quan quân mới đại bại.
Chứ không phải là quan quân bị đánh bại trên chiến trường.
Đối phó với các võ giả mạnh trong chốn giang hồ như vậy, tất nhiên phải cần có võ giả mạnh hơn.
Võ giả cảnh giới Thần Lực cao cao tại thượng nên nha môn tri phủ không thể mời tới nổi.
Bởi thế, họ chỉ đành chiêu mộ một số võ giả hoặc là người đại nghĩa, hoặc là kẻ hám hoàng kim tiền tài, cũng có thể là kẻ muốn có được võ công cảnh giới Thần Lực trong giang hồ.
Nói tóm lại, dù là nguyên nhân gì đi chăng nữa, cũng sẽ có võ giả tới ghi danh.
Đằng nào thì lần này nha môn tri phủ cũng đã thật sự dốc hết "vốn liếng" rồi.
"Một môn võ công của cảnh giới Thần Lực..."
Ngay cả Lục Trường Sinh cũng có đôi chút động lòng.
Nhưng hắn đã có Trùng Loan Điệt Chướng Thần Lực công rồi, chứ nếu không thì vì môn võ công cảnh giới Thần Lực này, hắn cũng sẽ tới ghi danh xem sao.
Quả nhiên, bảng thông báo vừa dán chưa được bao lâu, đã có vài võ giả vóc người cao to đi tới và xé luôn Bảng Nghĩa Sĩ xuống.
"Vân Sơn Thất Huynh Đệ chúng ta sẽ nhận lấy Bảng Nghĩa Sĩ này!"
Võ giả cao to cầm đầu lớn tiếng nói.
"Là Vân Sơn Thất Huynh Đệ à?"
"Ghê gớm thật! Vân Sơn Thất Huynh Đệ này đã luyện võ từ nhỏ, bốn người trong số họ là võ giả Luyện Tạng. Điều quan trọng hơn là bảy người bọn họ còn luyện được một loại thuật hợp kích rất đáng sợ, có người nói họ đã đánh bại không ít võ giả Luyện Tạng rồi."
"Nhưng mà Đại Mạc Thập Tam Kỵ cũng đều là võ giả Luyện Tạng cả, hơn nữa chúng còn cấu kết với Bạch Yêu, liệu Vân Sơn Thất Huynh Đệ có thắng nổi không?"
"Vân Sơn Thất Huynh Đệ đâu phải là kẻ ngốc, nếu đã dám ghi danh thì chắc chắn phải có phần nắm chắc rồi."
Tất cả mọi người bắt đầu bàn luận sôi nổi.
Lục Trường Sinh nhìn ra xa, hắn thấy được khí huyết trên người của Vân Sơn Thất Huynh Đệ rất mãnh liệt, tố chất thân thể cũng mạnh mẽ. Hết chương 100.



Bạn cần đăng nhập để bình luận