Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1712: Trở về Thiên giới, bảy vị Đạo Tổ chấn kinh! (2)

Thiên giới đã may mắn lắm rồi.
Có điều hiện giờ may mắn của Thiên giới dường như đã cạn.
“Rốt cuộc giờ phải làm sao đây?”
Có Đạo Tổ hỏi.
Các vị Đạo Tổ đều nhìn về phía Bàn Tổ.
Bàn Tổ chính là vị Đạo Tổ thứ nhất của Thiên giới.
Tất cả Đạo Tổ đều là vãn bối của Bàn Tổ. Gặp chuyện lớn thế này tất nhiên sẽ phải đợi Bàn Tổ đưa ra quyết định.
“Kéo dài!”
“Không đáp ứng Thiên gia cũng không từ chối, cứ kéo dài thời gian.”
Bàn Tổ chậm rãi lên tiếng.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Kéo dài ư?
Dường như cách này chỉ trị ngọn chứ không trị được gốc.
Thế nhưng xem ra cách này thích hợp nhất với tình trạng Thiên giới hiện tại.
Dù sao nếu từ chối Thiên gia chỉ sợ Thiên gia sẽ không để yên.
Đối với Thiên giới mà nói đó không phải chuyện tốt.
Giờ cứ kéo dài thời gian thì Thiên gia cũng không có hành động gì.
Có thể kéo dài bao lâu tốt bấy lâu.
Thế là thời gian ngày lại ngày trôi qua.
Thiên gia và Đạo Tổ Thiên giới giằng co rất lâu.
Kết quả tới một chút tiến triển cũng không có.
Thiên gia đại khái cũng hiểu, Thiên giới đang muốn kéo dài thời gian.
“Hừ, vị lão tổ U tộc kia sắp thức tỉnh, đến lúc đó để xem Thiên giới các ngươi còn kéo dài thế nào được nữa?”
Người Thiên gia cười lạnh.
Bọn hắn đương nhiên có thể cảm ứng được tình trạng của lão tổ U tộc.
Trước mắt kẻ đó đang thức tỉnh.
Có lẽ không lâu nữa lão tổ U tộc sẽ hoàn toàn tỉnh lại.
Đến lúc đó Thiên giới vẫn phải dựa vào Thiên gia thôi.
Đương nhiên trước đó Thiên gia cũng phải chuẩn bị sẵn sàng.
Dù sao một vị cường giả Đăng Thần cửu giai cũng không dễ chọc.
Tốt nhất Thiên gia vẫn nên phái lão tổ Đăng Thần cửu giai đến đây tọa trấn mới có thể bảo đảm không có gì ngoài ý muốn xảy ra.
Thế là người Thiên gia cũng lập tức gửi tin về Thiên gia.
Thế nên tạm thời ba bên Thiên gia, Thiên giới và U tộc rơi vào thời kỳ bình tĩnh, tạo thành thế cân bằng ngắn ngủi.
Nhưng thế cân bằng này rất yếu ớt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đánh vỡ.
Lục Trường Sinh trở về trong tình thế cân bằng yếu ớt này.
“Vèo.”
Trong Hỗn Độn, một chiếc phi thuyền đang tới gần Thiên giới.
Chiếc phi thuyền này lập tức bị các vị Đạo Tổ phát hiện.
Các vị Đạo Tổ cũng đã từng ra ngoài xông xáo, kiến thức rộng rãi.
Nhìn chiếc phi thuyền này là biết nó có giá trị không nhỏ.
Đoán chừng lại là vị cường giả nào đó trong Hỗn Độn tới Thiên giới.
Chẳng lẽ lại có một kẻ như Thiên gia nữa?
Nếu thế Thiên giới quả là rối ren.
Bàn Tổ sải bước tới Hỗn Độn.
Hắn nhìn qua chiếc phi thuyền to lớn kia, cao giọng hỏi: “Các hạ dừng bước, nơi này là Thiên giới.”
Thanh âm trùng trùng điệp điệp truyền ra ngoài.
Chiếc phi thuyền to lớn kia thế mà ngừng lại thật.
Bàn Tổ ngưng trọng nhìn về phía chiếc phi thuyền kia.
Lúc này từng bóng người lần lượt xuất hiện.
Bảy vị Đạo Tổ đều đã có mặt.
Bọn hắn nhìn qua chiếc phi thuyền to lớn phía trước, sắc mặt có chút khó coi.
“Có một chiếc phi thuyền như thế chắc chắn không phải người tầm thường. Trong Hỗn Độn nhất định cũng có bối cảnh thâm hậu, thực lực cường đại.”
“Vừa có một Thiên gia tìm tới Thiên giới, giờ lại có người để mắt tới chúng ta rồi ư?”
“Đúng là rối loạn.”
“Nhưng con rận quá nhiều cũng không sợ ngứa, đã có U tộc và Thiên gia, giờ có thêm một thế lực thì cũng có sao đâu? Biết đâu càng nhiều thế lực Thiên giới chúng ta lại càng an toàn hơn…”
Mặc dù các vị Đạo Tổ nói chuyện rất thoải mái, thậm chí còn có chút lạc quan.
Nhưng thực ra thì sao?
Trong lòng ai nấy đều cảm thấy rất đau xót.
Đây là thế giới Hỗn Độn của bọn hắn.
Vậy mà bọn hắn lại không làm chủ được.
Đây sao không phải một loại bi ai?
Đúng lúc này một thanh âm truyền vào trong tai các vị Đạo Tổ.
“Các vị Đạo Tổ, đã lâu không gặp!”
Thanh âm này có chút quen thuộc.
Nhất thời các vị Đạo Tổ không nghĩ lên ra đó là thanh âm của ai?
Nhưng bọn hắn rất nhanh đã biết đối phương là kẻ nào.
“Tách.”
Một bóng người từ trong phi thuyền bay ra, đứng trước bảy vị Đạo Tổ.
Trên mặt các vị Đạo Tổ đều lộ ra kinh hãi xen lẫn vui mừng.
“Lục Trường Sinh… là Lục Trường Sinh!”
“Đã hơn chín trăm năm, rốt cục Lục Trường Sinh cũng trở về rồi.”
“Lục Trường Sinh có một chiếc phi thuyền thế này, xem ra hắn đã gặp được cơ duyên trong Hỗn Độn…”
Các vị Đạo Tổ đều cảm thấy vô cùng kinh hỉ.
Dù sao đây chính là Lục Trường Sinh.
Rất nhiều Thái Ất Tiên Tôn, thậm chí cả Đại La Tiên Tôn tiến vào Hỗn Độn.
Thế nhưng người thật sự được bảy vị Đạo Tổ gửi gắm kỳ vọng là ai?
Không hề nghi ngờ gì nữa, kẻ đó nhất định là Lục Trường Sinh!
Dù sao lúc trước danh xưng “Trường Sinh Tiên Tôn” của Lục Trường Sinh còn vang vọng khắp Thiên Đình, chính là thiên tài còn kinh tài tuyệt diễm hơn cả Đạo Tổ.
Thậm chí các vị Đạo Tổ đều cảm thấy Lục Trường Sinh có hy vọng thành tựu sinh mệnh Hỗn Độn, cũng là hy vọng duy nhất của Thiên giới!
Nhưng mấy trăm năm trước đó, rất nhiều tu sĩ lần lượt trở về một chuyến.
Chỉ có mình Lục Trường Sinh hơn 900 năm vẫn không thấy trở về.
Dù bọn hắn cũng biết Lục Trường Sinh không chết, bởi Thiên giới không hề “phục sinh” Lục Trường Sinh lần nào cả.
Nhưng không chết cũng không có nghĩa sẽ đạt được cơ duyên.
Nhiều Thái Ất Tiên Tôn và Đại La Tiên Tôn tiến vào Hỗn Độn như vậy.
Mặc dù đều có cơ duyên thuộc về mình, nhưng kỳ thực trong mắt các vị Đạo Tổ cũng không có gì đáng kể. Tổng cộng thu hoạch của tất cả tu sĩ gộp chung lại áng chừng đều không bằng một chiếc phi thuyền Hỗn Độn của Lục Trường Sinh.
Dù đã rất lâu bọn hắn không tiến vào Hỗn Độn.
Nhưng nhãn lực vẫn còn, cũng biết chiếc phi thuyền này rất quý giá.
“Lục Trường Sinh, rốt cuộc ngươi có được cơ duyên gì rồi?”
Một vị Đạo Tổ không nhịn được hỏi.
Lục Trường Sinh nhìn lướt qua bảy vị Đạo Tôn.
Trước kia trong mắt hắn bảy vị Đạo Tổ đều sâu không lường được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận