Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 105. Lực có vạn cân, nhổ cây che trời



Chương 105. Lực có vạn cân, nhổ cây che trời




Chỉ tiếc là mấy đợt "nghĩa sĩ" đều liên tục bị Đại Mạc Thập Tam Kỵ giết chết, bây giờ đã chẳng còn ai dám tới ghi danh nữa rồi.
Lý Mục lại ra ngoài nha môn.
Hắn để nha dịch canh chừng Bảng Nghĩa Sĩ ngày đêm với hy vọng sẽ có người tới ghi danh.
"Đại nhân."
"Có ai tới ghi danh không?"
Lý Mục hỏi.
"Bẩm đại nhân, từ sáng tới giờ không có ai hỏi thăm tới Bảng Nghĩa Sĩ cả."
Lý Mục lại càng sốt ruột.
Hắn thậm chí đã có ý định từ quan nếu mọi việc cứ tiếp diễn thế này.
Nhưng hắn đã chịu đựng biết bao nhiêu năm, khó khăn lắm mới trở thành tri phủ, hắn không cam lòng!
"Ồ?"
Đột nhiên, từ trong bóng đêm, có một bóng đen chậm rãi đi tới nha môn.
"Ai thế?"
Đám nha dịch trở nên căng thẳng.
Tuy rằng bọn họ vẫn luôn chú ý tới tình hình ngoài cửa thành mọi lúc, thế nhưng không ai dám đảm bảo rằng Đại Mạc Thập Tam Kỵ sẽ không lẻn vào trong thành Nam Dương giết chóc.
Dù sao Đại Mạc Thập Tam Kỵ và Bạch Liên giáo cũng đang bắt tay với nhau.
Bàn về chuyện ám sát thì đám Bạch Liên giáo đúng là rất chuyên nghiệp!
Đám nha dịch vội vàng rút đao, căng thẳng nhìn chằm chặp vào bóng đen kia.
Lý Mục cũng lùi lại vài bước, hắn được một vài nha dịch bảo hộ ở phía sau.
Dần dần, người kia bước hẳn ra khỏi bóng đêm, để lộ gương mặt thật dưới ánh nến leo lét.
Đó là một gã đại hán cao to với gương mặt râu quái nón, hắn mặc đồ đen tuyền, tay cầm đoản kiếm, đang bước từng bước về phía nha môn.
Người này tất nhiên chính là Lục Trường Sinh.
Hắn mặc kệ mấy tên nha dịch, chỉ đi thẳng tới trước Bảng Nghĩa Sĩ rồi vươn tay, xé một cái.
Bảng Nghĩa Sĩ đã bị Lục Trường Sinh xé xuống.
Nếu đã có ý định giải quyết Đại Mạc Thập Tam Kỵ, tất nhiên Lục Trường Sinh sẽ tới ghi danh.
Dù sao treo thưởng cũng là nghìn lạng hoàng kim cùng với một môn võ công của cảnh giới Thần Lực, không lấy cũng tiếc.
"Bảng Nghĩa Sĩ này, ta xé xuống!"
Lục Trường Sinh bình tĩnh nói.
Hắn không để ý tới các nha dịch mà quay đầu đi thẳng.
"Nghĩa sĩ từ từ đã."
Tri phủ Lý Mục kịp thời phản ứng lại, hắn lập tức lên tiếng gọi.
Vào lúc này mà vẫn còn có người dám tới ghi danh ư?
Tuy không biết thực lực của người này như thế nào, nhưng nếu hắn đã có dũng khí ghi danh, ắt hẳn không phải kẻ ngu xuẩn đi chịu chết.
Lục Trường Sinh dừng bước, hắn quay lại, nhìn về phía Lý Mục.
Lý Mục không mặc quan phục mà chỉ mặc thường phục, bởi vậy, Lục Trường Sinh không nhận ra hắn.
Nha dịch đang đứng cạnh đó lên tiếng nhắc: "Nghĩa sĩ, đây là tri phủ đại nhân của chúng ta."
Lục Trường Sinh không hành lễ với tri phủ, dù hành động này xem chừng có chút ngạo mạn nhưng Lý Mục không hề có bất cứ ý kiến gì.
Những người trong giang hồ thế này đều mắt cao hơn đầu cả, toàn kẻ kiêu căng khó thuần. Trong mắt võ giả, một tri phủ như Lý Mục đúng là không đáng coi trọng.
"Không sao cả, chẳng hay tôn tính đại danh của nghĩa sĩ là gì?"
Lý Mục hỏi một cách rất lễ độ.
"Trang Thập Tam."
Lục Trường Sinh suy nghĩ rồi tiện miệng nói ra một cái tên giả.
"Hóa ra là Trang đại hiệp."
"Đại hiệp đã xé Bảng Nghĩa Sĩ, vậy nếu có nhu cầu gì, nha môn tri phủ sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn."
Bây giờ, Lý Mục chẳng khác nào người chết đuối đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng duy nhất, dù thế nào đi chăng nữa, hắn cũng phải túm cho thật chặt.
Nếu Trang Thập Tam lại chết, hắn cũng không biết liệu còn ai dám đến ghi danh nữa hay không.
Thế nên hắn sẽ phải dốc hết sức lực để cung cấp sự trợ giúp cho Trang Thập Tam, mong rằng Trang Thập Tam có thể diệt trừ Đại Mạc Thập Tam Kỵ.
Lục Trường Sinh nghĩ ngợi một lát rồi nói thẳng: "Ta muốn một con khoái mã."
"Khoái mã? Có! Nha môn có khoái mã!"
Lý Mục vội vàng sai người dắt một con khoái mãi màu đỏ thẫm từ trong nha môn ra.
Lục Trường Sinh quay người lên ngựa, hắn liếc mắt nhìn Lý Mục rồi bình tĩnh nói: "Lý đại nhân, nếu như ta giết được Đại Mạc Thập Tam Kỵ, vậy trước khi lĩnh thưởng thì cần phải có thứ gì làm bằng chứng?"
"Chẳng lẽ ta phải mang cả mười ba cái đầu lâu về à?"
Lý Mục vội vàng lắc đầu, hắn nói: "Không cần đầu lâu. Đại Mạc Thập Tam Kỵ dùng loan đao của đại mạc, loại loan đao đại mạc này có phương pháp chế tạo vô cùng đặc biệt, rất hiếm thấy ở thành Nam Dương, bởi vậy chỉ cần nhìn là sẽ nhận ra."
"Đến lúc đó, chỉ cần mang về mười ba thanh loan đao đại mạc là được rồi."
Lý Mục hiểu rất rõ về Đại Mạc Thập Tam Kỵ.
Loan đao chính là sinh mệnh thứ hai của Đại Mạc Thập Tam Kỵ.
Đại Mạc Thập Tam Kỵ chắc chắn sẽ không bao giờ rời bỏ loan đao của chúng, trừ khi chết.
"Được, vậy Lý đại nhân cứ chuẩn bị hoàng kim và bí tịch võ công trước đi."
Nói xong, Lục Trường Sinh lập tức cưỡi khoái mã đi luôn.
Nhìn theo bóng lưng của Lục Trường Sinh, Lý Mục bỗng hỏi: "Lưu bộ đầu này, ngươi có nhận ra vị Trang nghĩa sĩ này không?"
Lưu bộ đầu lắc đầu, đáp: "Chưa từng nghe qua, thậm chí cũng chưa từng nghe tên trong chốn giang hồ nữa, có khả năng cao hắn chỉ dùng tên giả."
Người trong giang hồ dùng tên giả là một việc bình thường đến không thể bình thường hơn.
"Mặc kệ đi, tên giả cũng được, tên thật cũng thế, chỉ cần hắn giết Đại Mạc Thập Tam Kỵ là được rồi."
"Nếu như Trang Thập Tam cũng chết..."
Lý Mục nghiến răng.
Nếu Trang Thập Tam chết thật, khi ấy sợ là hắn phải cân nhắc đến việc từ quan thật rồi.
Nếu không, chờ Đại Mạc Thập Tam Kỵ nghe theo lời đầu độc của Bạch Liên giáo mà tạo phản thì hắn cũng chết chắc.
Lục Trường Sinh cưỡi khoái mã ra khỏi thành, hắn nhanh chóng đi dọc theo quan đạo về phía Bắc.
Khoảng một canh giờ sau, hắn dừng lại.
Hành tung của Đại Mạc Thập Tam Kỵ không phải điều gì bí mật, thậm chí còn không cần tới bản đồ chỉ dẫn.
Bởi vì Đại Mạc Thập Tam Kỵ chặn quan đạo nên chỉ cần đi theo quan đạo ắt sẽ thấy người của Đại Mạc Thập Tam Kỵ cản đường.
Quả nhiên, Lục Trường Sinh thấy một đám sơn phỉ trước mặt, chúng đang ôm đại đao, nhìn hắn bằng ánh mắt hung ác. Hết chương 105.



Bạn cần đăng nhập để bình luận