Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 143. Tại sao lại ép ta phải giết các ngươi? (3)



Chương 143. Tại sao lại ép ta phải giết các ngươi? (3)




"Đại hiệp Trang Thập Tam trùng hợp thấy Vạn Độc Giáo tấn công người khác nên ra tay, cứu được lang trung Lục Trường Sinh, đồng thời còn diệt được mấy chục kẻ xấu của Vạn Độc Giáo."
Lục Trường Sinh suy nghĩ một lát, thấy việc Trang đại hiệp gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ rất hợp với tính cách của Trang đại hiệp. Nội dung của vở kịch này rất hợp lý!
Nhưng ai sẽ chứng minh là Trang Thập Tam ra tay để cứu Lục Trường Sinh?
Vậy là Lục Trường Sinh lại tiếp tục hoàn thiện "kịch bản" của mình.
"Trang đại hiệp ghét cay ghét đắng đám Vạn Độc Giáo thập ác bất xá nên một thân một mình xông vào Long Đàm, chém trưởng lão hộ pháp cảnh giới Thần Lực của Vạn Độc Giáo, diệt Hữu Sứ của Vạn Độc Giáo, phá hủy cứ điểm của Vạn Độc Giáo ở Diêm Thành."
Mắt Lục Trường Sinh sáng rực lên.
"Kịch bản" này đúng là rất hợp lý.
Thậm chí, Lục Trường Sinh còn có thể làm ầm lên, khiến cho cả Diêm Thành biết Trang Thập Tam đại chiến với Vạn Độc Giáo.
Dù sao thì tên tuổi của Trang Thập Tam đại hiệp đã truyền khắp thành Nam Dương từ lâu rồi.
Kể cả sau này Vạn Độc Giáo có điều tra thì cũng chỉ điều tra đến Trang Thập Tam, liên quan gì đến Lục Trường Sinh đâu?
Nghĩ tới đây, Lục Trường Sinh lập tức chui vào rừng trúc, hoạt động suốt nửa canh giờ rồi mới dịch dung hoán trang, biến hóa thành đại hiệp Trang Thập Tam danh chấn Nam Dương!
"Việc này không thể chậm trễ được, phải mau chóng trở về thôi."
Lục Trường Sinh không muốn trì hoãn nữa, hắn lập tức chạy về phía Diêm Thành.
Chẳng qua, lần này hắn đã thay đổi thân phận rồi.
Khi rời khỏi Diêm Thành, hắn là lang trung Lục Trường Sinh, còn khi trở về, hắn lại đại hiệp Trang Thập Tam!
Mạch nước ngầm trong Diêm Thành đã sôi trào mãnh liệt từ lâu.
Từng đội lính vào thành, hơn nữa còn nhanh chóng tập trung lại một nơi.
Dưới sự điều động của tướng quân La Vân, ba nghìn quân tinh nhuệ đã tập trung trong Hạ phủ.
Hạ viên ngoại tự mình ra đón.
“Tướng quân La Vân, vất vả rồi.”
Hạ viên ngoại vung tay lên, lập tức có người nâng từng chiếc thùng đặt trước mặt ba nghìn quân tinh nhuệ.
“Lạch cạch”.
Thùng mở ra, bên trong toàn là đĩnh vàng, đám binh lính nhìn thấy cũng không khỏi ngây người.
Hạ viên ngoại cười nói: “La tướng quân, đây là chi phí để đại quân xuất phát, nếu diệt trừ được Vạn Độc Giáo thì sẽ có thưởng thêm.”
Ánh mắt La Vân không hề thay đổi, thản nhiên nói: “Hạ viên ngoại, bản tướng được lệnh điều động binh mã vào thành bình định, chuyện khác không liên quan gì tới bản tướng! Nói đi, đám phản nghịch đó ở đâu?”
La Vân không phải nhận lời Hạ viên ngoại mời tới.
Chuyện điều động binh mã nhất định phải có lệnh từ bên trên, nếu tự ý điều động thì sẽ bị khép tội như mưu phản.
Tuy hiện giờ vương triều Đại Ngư loạn trong giặc ngoài nhưng vẫn chưa thể sụp đổ ngay, tạm thời hãy còn nắm giữ quân đội trong tay.
Thế nhưng La Vân cũng là bất đắc dĩ mới tới.
Bởi Hạ viên ngoại đã mua chuộc cấp trên của hắn.
Cấp trên ra lệnh nên hắn cũng chỉ đành dẫn quân đi.
Hắn biết Vạn Độc Giáo cũng không phải phản nghịch gì hết, nhưng đây là lệnh, hắn bắt buộc phải nghe theo.
Được cái Hạ viên ngoại rất hào phóng, không để hắn mất công đi một chuyến tay không. Huống chi Vạn Độc Giáo cũng không phải thứ tốt lành gì, Hạ viên ngoại dám bỏ ra một số bạc khổng lồ để đại quân ra mặt cũng là do Hạ viên ngoại có bản lĩnh.
“La tướng quân, ta sẽ dẫn đội hộ vệ cùng hành động với đại quân.”
Đội hộ vệ có khoảng hơn trăm người, hơn nữa phần lớn đều là võ giả.
Hạ viên ngoại cùng đại quân xuất phát, đi về hướng một khu dân cư ở thành Nam.
Hắn đã nhận được tin tức đó chính là cứ điểm của Vạn Độc Giáo.
Hạ viên ngoài đã điều tra được, con gái hắn vẫn bị Vạn Độc Giáo hạ mê hồn hương, mục đích là lợi dụng con gái hắn để chiếm toàn bộ Hạ gia.
Điều này khiến Hạ viên ngoại không khỏi tức giận.
Thậm chí không ngại dùng số tiền khổng lồ hối lộ quân đồn trú tại Diêm Thành, để đại quân ra mặt bao vây tiễu trừ Vạn Độc Giáo.
Đại quân rất nhanh đã tới cứ điểm của Vạn Độc Giáo.
La Vân ra lệnh một tiếng, đại quân lập tức bao vây cứ điểm của Vạn Độc Giáo kín mít.
“Phản tặc bên trong nghe đây, mau buông vũ khí rồi quỳ xuống, nếu không giết không tha!”
Tiếng hô của La Vân truyền vào trong cứ điểm.
Thế nhưng bên trong lặng ngắt như tờ, không hề có động tĩnh gì cả.
Hạ viên ngoại khẽ cau mà, cứ cảm thấy có gì đó là lạ.
Nhưng La Vân không để ý nhiều thế, hắn là đại tướng cầm quân, chẳng cần bận tâm âm mưu quỷ kế gì hết.
“Xông vào đi, nếu có kẻ chống cự thì cứ giết không cần luận tội!”
“Bùm”.
Theo lệnh của La Vân, các binh sĩ nhanh chóng phá cửa.
Cùng lúc đó, cung nỏ điên cuồng bắn phá vào trong sân.
“A...”
Những tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Sau cửa vốn có rất nhiều võ giả mai phục, thế nhưng khi đại quân bắn ra mưa tên thì đám võ giả Vạn Độc Giáo mai phục đều bị bắn thành thủng lỗ chỗ.
Mười mấy thành viên Vạn Độc Giáo bị bắn chết đã ngã vật ra đất.
Đại quân liên tục bắn ra mưa tên, sau đó lính cầm đao thương mới chậm rãi vào trong, hơn nữa đều đi theo nhóm năm ba người, tự tạo thành trận hình nào đó.
Đội hộ vệ dưới trướng Hạ viên ngoại cũng đều hết sức tập trung.
Đây là điểm khác biệt giữa quân đội và võ giả.
Sức mạnh cá nhân của võ giả rất lớn, nhưng nếu đụng độ với hơn trăm tới nghìn binh lính được huấn luyện nghiêm chỉnh thì võ giả rất khó có thể chống đỡ.
Dù là võ giả Luyện Tạng cũng vậy.
Đối mặt với mưa tên rậm rạp, võ giả Luyện Tạng không mặc áo giáp phòng hộ thì cũng sẽ bị bắn thủng lỗ chỗ thôi.
Đương nhiên kia đều là những binh lính tinh nhuệ cả.
Một số binh lính huấn luyện vớ vẩn, không có sức chiến đấu rất có thể sẽ bị võ giả đánh tan.
Nhưng binh lính dưới trướng La Vân rõ ràng đều là lính tinh nhuệ, ai nấy kỷ luật nghiêm minh, huấn luyện đàng hoàng. Hết chương 143.



Bạn cần đăng nhập để bình luận