Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 148. Lời hẹn hai quyền, chết không toàn thây! (3)



Chương 148. Lời hẹn hai quyền, chết không toàn thây! (3)




Thế nhưng giờ tận mắt chứng kiến một cường giả Thần Lực đại khai sát giới vẫn khiến tim họ đập thình thịch.
Tàm Ti Kiếm dày đặc, dưới cảnh giới Thần Lực dù có thêm bao người thì cũng chỉ có thể chịu chết.
Thậm chí nếu ba nghìn lính tinh nhuệ của La Vân mà gặp phải “Trang Thập Tam” thì sợ rằng cũng lành ít dữ nhiều.
Cảnh giới Thần Lực không thể phỏng đoán theo lẽ thường nữa, thậm chí còn không thể đối xử với họ như người bình thường.
“La tướng quân, Hạ viên ngoại, trong cứ điểm còn một ít cá lọt lưới, giao lại cho các ngươi giải quyết đấy.”
Lục Trường Sinh chắp tay sau lưng, bày ra dáng vẻ của đại hiệp một cách xuất sắc.
Thế nhưng hắn thật sự trông mà thèm.
Dưới đất có rất nhiều thi thể.
Thi thể bình thường thì không đáng nói, nhưng thi thể của Triệu Vô Cực...
Ừm, Triệu Vô Cực không có thi thể.
Hắn chết không toàn thây.
Đồ trên người Triệu Vô Cực cũng chẳng còn gì, đều đã bị Lục Trường Sinh đánh tới nổ tung rồi.
Có điều những thi thể khác cũng đáng để kiểm tra một phen, dù sao thì Vạn Độc Giáo cũng có rất nhiều thứ tốt.
Thế nhưng giờ hắn đang là “Trang Thập Tam”, làm người quang minh lỗi lạc, ghét ác như thù, chắc chắn coi thường hành động “mò thi thể” này.
Nếu hắn không ngại mất mặt đi mò thi thể thì ngược lại sẽ hủy hoại hình tượng của “Trang Thập Tam”, vậy không đáng.
“Khoan đã Trang đại hiệp.”
Lúc này Hạ viên ngoại bước tới chỗ Trang Thập Tam, hắn thật sự không hề nhận ra người trước mắt chính là Lục Trường Sinh.
Dù sao thuật dịch dung hoán trang của Lục Trường Sinh đã chẳng kém cạnh tay nghề của Lý Hồng Trang, gần như không có chút sơ hở nào.
“Trang đại hiệp, cảm tạ ngài ra tay diệt trừ Vạn Độc Giáo, cứu dân chúng toàn Diêm Thành. Nếu không để Vạn Độc Giáo thành công thì không biết Diêm Thành sẽ biến thành thế nào nữa.”
“Không bằng Trang đại hiệp tới phủ ta mấy ngày, để Hạ mỗ được bày tỏ tấm lòng của chủ nhà.”
Hạ viên ngoại muốn mời Trang Thập Tam tới Hạ gia làm khách.
Trang Thập Tam là “đại hiệp”, hơn nữa còn là đại hiệp cảnh giới Thần Lực, thế nên Hạ viên ngoại cũng muốn kết thiện duyên với hắn.
“Không cần, Trang mỗ chỉ đi ngang qua Diêm Thành rồi tiện tay diệt trừ Vạn Độc Giáo thôi.”
“Nếu các ngươi thật sự muốn cảm tạ Trang mỗ thì hãy dùng những gì lấy được trong cứ điểm Vạn Độc Giáo để tạo phúc cho người dân Diêm Thành đi, như thế cũng coi như chuyến này Trang mỗ không uổng công.”
Lục Trường Sinh thản nhiên nói.
“Trang đại hiệp quả là tấm lòng rộng lớn, hiệp nghĩa nhân hậu, đây là phúc của dân chúng Diêm Thành. Trang đại hiệp yên tâm, Hạ gia ta sẽ dùng tiền tài bất chính thu được trong cứ điểm của Vạn Độc Giáo để sửa cầu làm đường, tạo phúc cho dân chúng với danh nghĩa Trang đại hiệp.”
Hạ viên ngoại vội cam đoan, giọng điệu chắc như đinh đóng cột.
“Vậy thì Trang mỗ yên tâm rồi.”
Nói xong Lục Trường Sinh nhìn lướt qua thi thể nằm đầy đất, trong mắt lóe lên tiếc nuối nhưng cuối cùng vẫn xoay người rời đi, chỉ thấy nhoáng cái đã biến mất dạng.
Nhìn “Trang Thập Tam” biến mất, Hạ viên ngoại và La Vân cũng thở phào một hơi.
Nói sao thì một vị cường giả Thần Lực xuất hiện trước mặt vẫn khiến họ cảm thấy rất áp lực.
“Trang đại hiệp đúng là danh bất hư truyền, ghét ác như thù, hiệp nghĩa can trường.”
“May mà lần này gặp Trang đại hiệp, nếu không chúng ta e rằng lành ít dữ nhiều rồi.”
Hạ viên ngoại và La Vân đều mừng thầm.
Không ngờ trong cứ điểm của Vạn Độc Giáo ở Diêm Thành lại có cường giả cảnh giới Thần Lực trấn giữ.
Nếu không có Trang Thập Tam thì sợ rằng hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Một ít cá lọt lưới của Vạn Độc Giáo thấy Trang Thập Tam rời đi cũng không khỏi thở phào một hơi.
“Nhất định phải cướp thi thể của trưởng lão hộ pháp đem về.”
“Nhưng mà Nam Dương Trang Thập Tam...”
Đám người may mắn còn sống sót này vẫn còn kinh hãi, chúng không rõ rốt cuộc Trang Thập Tam đã đi xa chưa, thế nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Vì thế cả bọn chỉ có thể mang tin tức quay về Vạn Độc Giáo, để các cao tầng đưa ra quyết định.
“Cuối cùng cũng trở lại rồi...”
Lục Trường Sinh đã về tới tiểu viện ở Diệu Thủ Viên.
Hành trình tới Diêm Thành lần này hắn cũng có khá nhiều thu hoạch.
Chỉ riêng Tứ Mục Thiềm Bảo đã giúp thực lực của hắn tăng lên rất nhiều.
Lục Trường Sinh ở nhà nghỉ ngơi một ngày, hôm sau lại giống như dĩ vãng, dậy sớm rời giường rồi tới Diệu Nhân Đường làm việc.
Dọc đường hắn gặp rất nhiều học đồ và dược sư, dường như tâm trạng ai cũng rất vui vẻ.
“Chào buổi sáng Lục đại phu.”
“Lục đại phu tới Diệu Nhân Đường đấy à?”
“Chúc Lục đại phu buổi sáng tốt lành.”
Khi Lục Trường Sinh đi trên đường lớn chẳng ngờ cũng có rất nhiều người chào hỏi hắn.
Điều này khiến Lục Trường Sinh nhận thấy hiện giờ mình đã thay đổi rất nhiều.
Hắn tới Diệu Thủ Viên mới chỉ hai năm.
Thế nhưng chỉ trong thời gian hai năm ngắn ngủi này hắn từ một học đồ không có tiếng tăm gì dần dần biến thành lang trung có chút danh tiếng.
Những người này biết tới hắn đều vì hiện giờ hắn có chút danh khí, y thuật cao minh, hoàn toàn được chân truyền từ Ngô Cảnh.
Suy cho cùng, có câu là đắc tội với ai chứ cũng được chứ đừng đắc tội với với lang trung.
“Dù ta không luyện võ thì chỉ với một thân y thuật này thôi cũng đủ để nuôi sống chính mình rồi.”
“Có điều giờ là thời loạn, vũ lực vẫn là quan trọng nhất.”
Trong lòng Lục Trường Sinh thầm nghĩ như thế.
Không lâu sau Lục Trường Sinh đã tới Diệu Nhân Đường.
Mắt Trương Hoàn sáng bừng lên, thấy Lục Trường Sinh tới hắn nhanh chóng pha một ấm trà mới.
“Lục đại phu, cuối cùng ngài cũng trở lại rồi.”
“Thím Trương hàng xóm đã nhắc ngài mấy ngày rồi đấy.”
Trương Hoàn cười nói.
“Thím Trương á, nàng lại thấy khó chịu ở đâu hả?”
“Không sao, bảo nàng tới đây đi, để ta khám xem thế nào.”
Lục Trường Sinh cũng có quen biết với thím Trương.
Thậm chí do hắn cũng có tiếng về mảng “phụ khoa” nên có rất nhiều khách hàng và người bệnh quen.
Thím Trương này cũng là một trong số đó. Hết chương 148.



Bạn cần đăng nhập để bình luận