Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 141. Tại sao lại ép ta phải giết các ngươi?



Chương 141. Tại sao lại ép ta phải giết các ngươi?




Bây giờ các Đường chủ và bang chúng của Hắc Thủy Bang còn đang bận rộn tranh cướp chức bang chủ, bọn họ làm gì có thời gian rảnh mà phân tâm đấu đá với Hạ gia.
Hạ gia đã gián tiếp có được trợ giúp từ Lục Trường Sinh.
Cũng không biết Hạ viên ngoại đã xử lý chuyện của Đàm công tử thế nào rồi.
Còn về Hạ tiểu thư, nàng đã bị cấm túc.
Lục Trường Sinh không muốn ở lại Diêm Thành nữa, bởi vậy hắn chào từ biệt Hạ viên ngoại.
"Hạ viên ngoại, bệnh tình của tiểu thư đã ổn định rồi, chỉ cần an dưỡng một thời gian nữa là sẽ khôi phục như lúc ban đầu."
"Bởi vậy, ta cũng chuẩn bị trở về thành Nam Dương."
Lục Trường Sinh nói thẳng ý định của mình.
Hạ viên ngoại cũng không bất ngờ, hắn tươi cười như hoa: "Y thuật của Lục đại phu đúng là cao minh, có được chân truyền của Ngô lão. Bệnh của tiểu nữ ít nhiều cũng nhờ Lục đại phu."
"Người đâu, lấy hai trăm kim cho Lục đại phu."
"Lục đại phu, ngươi đừng từ chối. Nếu không nhờ ngươi thì chuyện của tiểu nữ đúng là phiền toái rồi."
"Lưu hộ vệ, ngươi dẫn theo một đám người để hộ tống Lục đại phu. Nhớ cho kỹ, phải đưa Lục đại phu về thành Nam Dương an toàn."
Lưu hộ vệ là một võ giả cấp độ Luyện Tạng, từ đó cũng đủ thấy được sự coi trọng của Hạ viên ngoại với Lục Trường Sinh.
"Vâng, lão gia."
Lưu hộ vệ nhanh chóng đi sắp xếp.
Chẳng mấy chốc, hạ nhân cũng bưng lên hai trăm kim.
Tất nhiên Lục Trường Sinh sẽ không khách khí, dù sao đây cũng là thứ mà hắn đáng được nhận.
Hạ tiểu thư bị cấm túc nên không ra ngoài nói lời cảm ơn, dù vậy, Lục Trường Sinh cũng không để bụng.
Sau đó, hắn dọn dẹp hành lý rồi chui vào xe ngựa.
Xe ngựa chậm rãi chạy về phía ngoài thành.
Xe vừa chạy ra khỏi Diêm Thành, đi tới một cánh rừng trúc.
"Vèo vèo vèo."
Đột nhiên có một loạt tên bay ra từ hai bên rừng trúc.
Tên bay chi chít, trong chớp mắt đã xuyên thủng thân thể của các hộ vệ.
Từng hộ vệ trúng tên, ngã xuống đất.
Chỉ trong một hơi thở, bên cạnh xe ngựa của Lục Trường Sinh đã không còn ai nữa.
Ngay cả Lưu hộ vệ cũng đã bị tên bắn trầy da tay.
Vốn dĩ một vết thương nhỏ như vậy cũng không đáng để mắt đến, thế nhưng Lưu hộ vệ thấy miệng vết thương có màu đen, sau đó người hắn mềm nhũn rồi ngã xuống đất.
"Có độc..."
Lưu hộ vệ trợn trừng mắt, hắn nhìn chằm chặp về phía trước.
Hắn đã chết rồi, hơn nữa còn chết một cách rất uất ức.
Ai có thể ngờ rằng một vết thương nho nhỏ lại có thể lấy được mạng của Lưu hộ vệ như thế.
Bên trên mũi tên có tẩm kịch độc, hơn nữa còn là loại độc kiến huyết phong hầu.
Loại kịch độc này không phải thứ mà bất cứ ai cũng có được.
Lục Trường Sinh ngồi trong xe ngựa, sa sầm mặt.
Chuyện khi nãy xảy ra quá đột ngột, dù hắn có muốn ra tay cũng không còn kịp nữa rồi.
Rõ ràng là đối phương có sự chuẩn bị rất kỹ lưỡng, chỉ sau một đợt bắn tên đã có thể giết được người đứng đầu đội hộ vệ, một cao thủ cấp độ Luyện Tạng.
Như thế này thì các võ giả cảnh giới Luyện Thể cũng không thể chống lại được.
Mặc dù võ giả Luyện Thể đã mạnh hơn người thường rồi, thế nhưng nếu người thường cầm cung nỏ trong tay thì vẫn có thể giết được bọn họ.
Mưa tên ngừng lại, một đám võ giả mặc đồ đen đi ra khỏi rừng trúc.
Cầm đầu là một lão giả và một nam tử trẻ tuổi.
"Lục Trường Sinh, đi ra đi. Ta biết ngươi không chết!"
Nam tử trẻ tuổi hướng về phía xe ngựa, hô to.
"Ồ?"
"Ngươi biết Lục mỗ ư?"
Lục Trường Sinh xốc màn xe lên rồi bước từ xe ngựa xuống.
Hắn quét mắt nhìn đám người.
Hắn không quen biết bất cứ ai trong đám người mặc đồ đen này cả.
Hơn nữa, bọn chúng gọi hắn là Lục Trường Sinh, điều này chứng tỏ bọn chúng không hề biết đến thân phận Trang Thập Tam của hắn.
Là phiền phức do thân phận "lang trung" mang lại ư?
Lục Trường Sinh lập tức nghĩ tới Hạ gia.
"Đương nhiên là biết rồi, ngươi là đệ tử của danh y Ngô Cảnh ở thành Nam Dương."
"Hừ, không ngờ rằng y thuật của ngươi lại là thực truyền của Ngô Cảnh, có thể phá mê hồn hương của ta."
"Nếu không vì ngươi thì Hạ tiểu thư đã bị ta bắt được từ lâu, toàn bộ Hạ gia cũng sẽ tùy ý cho Vạn Độc Giáo chúng ta sử dụng."
"Ngươi phá hỏng đại sự của giáo ta, ngươi nói xem ngươi có đáng chết hay không?"
Lục Trường Sinh nheo mắt: "Ngươi là Đàm công tử à?"
Nam tử trẻ tuổi cười lạnh: "Xem ra ngươi đã biết tất cả mọi chuyện rồi."
Lục Trường Sinh lắc đầu, đáp: "Ta chỉ nghe qua nha hoàn của Hạ tiểu thư nhắc tới Đàm công tử mà thôi."
"Thật ra ngươi là Đàm công tử cũng thế, là người của Vạn Độc Giáo cũng vậy, ta chỉ là một lang trung, chỉ biết trị bệnh cứu người thôi."
"Chuyện trong giang hồ không có liên quan gì đến ta, ta cũng không muốn dính líu tới chuyện của các ngươi."
"Nếu các ngươi thả ta đi, ta sẽ quay về thành Nam Dương ngay lập tức, coi như ta chưa từng gặp các ngươi. Thế nào??"
Thân phận hiện tại của Lục Trường Sinh đang là "lang trung", nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn động thủ..
Một khi đã động thủ, dù cho giết tất cả những người ở đây thì cũng khó tránh khỏi sẽ để lại manh mối.
Nếu hắn đang dùng thân phận "Trang Thập Tam" thì hắn đã làm thịt những kẻ này lâu rồi.
"Khà khà, ngươi nghĩ hay quá!"
"Làm hỏng đại sự của giáo ta, khiến ta không thể bàn giao công việc với Hữu Sứ đại nhân, vậy mà ngươi còn muốn đi à?"
"Ta muốn cắt ngươi thành nhân trệ, sau đó dùng để đào tạo độc trùng, những độc trùng kia sẽ đi vào đầu ngươi, làm cho ngươi đau đến chết đi sống lại, ha ha ha..."
Đàm công tử cười gằn, bước từng bước về phía Lục Trường Sinh, cùng lúc đó, hắn cũng rút đại đao trong tay ra.
Hắn đã điều tra ra từ lâu, Lục Trường Sinh chỉ là một lang trung của thành Nam Dương, luyện một chút công phu thô thiển mà thôi, cùng lắm cũng chỉ là võ giả cấp độ Tráng Huyết.
Ngay sau đó, Đàm công tử giơ cao đại đao trong tay lên và bất thình lình chém xuống.
"Xì." Hết chương 141.



Bạn cần đăng nhập để bình luận