Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 152. Một tiếng trống nâng cao tinh thần, vượt Long Môn lần nữa!



Chương 152. Một tiếng trống nâng cao tinh thần, vượt Long Môn lần nữa!




Lý Mục đã thấy chướng mắt những thế lực này từ lâu.
Giờ tuy là lúc thiên hạ đại loạn, thế nhưng thành Nam Dương thật ra cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều, triều đình vẫn đang nắm quyền kiểm soát nơi này.
Lời nói của một tri phủ như hắn vẫn có sức nặng nhất định.
Thế nên nha môn bắt đầu treo bố cáo khắp nơi, truy nã một số võ giả kỳ quái hoặc những kẻ có hành vi đáng ngờ.
Lục Trường Sinh vừa hay đi ngang qua nha môn.
Hắn thấy đám đông tụ tập nên cũng chen vào xem thử, sau đó thấy những thi thể la liệt nằm trên đất và bố cáo của nha môn.
“Võ giả yêu ma?”
Lục Trường Sinh ngẩn ra.
Hắn biết võ giả, nhưng võ giả yêu ma là thế nào? Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy những từ này.
Có điều xem bố cáo của nha môn thì rõ ràng họ đã biết tới sự tồn tại của loại võ giả yêu ma này từ trước.
Lục Trường Sinh nhìn lướt qua những thi thể nằm trên mặt đất.
Các thi thể đó đều khô quắt, điều này khiến ánh mắt Lục Trường Sinh hơi co lại, lập tức nhớ tới những thi thể hắn trông thấy hồi đêm qua.
“Chẳng lẽ những thi thể đó đều do võ giả yêu ma giết?”
Lục Trường Sinh nhìn kỹ những thi thể kia một lượt rồi mới cất bước tới Diệu Nhân Đường.
Trong Diệu Nhân Đường, rất nhiều học đồ cũng đang bàn luận về chuyện võ giả yêu ma.
Lục Trường Sinh đảo mắt qua chỗ Uông Như Hải, người này có thể nói là nhiều kinh nghiệm, thấy nhiều biết rộng.
Vì thế Lục Trường Sinh không nhịn được hỏi: “Uông đại phu này, ngươi có biết cái gì gọi là võ giả yêu ma không?”
Uông Như Hải lắc đầu, thở dài rồi đáp: “Võ giả yêu ma đã biệt tích rất nhiều năm, nói sao thì chuyện về chúng cũng chỉ là một ít truyền thuyết mà thôi.”
“Từ nhỏ ta nghe được một số truyền thuyết kể rằng võ giả yêu ma đều từng là người, thế nhưng do tu luyện tà công nên mới có được năng lực quỷ dị như yêu ma.”
Rất nhiều yêu ma đều sẽ dùng người sống để tu luyện. Hoặc là cắn nuốt máu thịt của người sống, vô cùng khủng khiếp. Chỉ có võ giả từ cảnh giới Thần Lực trở nên mới có thể đối phó với võ giả yêu ma.”
Lục Trường Sinh như có điều suy nghĩ.
“Uông đại phu, nghe nói căn nguyên của võ giả yêu ma là yêu ma, thế ngươi từng gặp yêu ma bao giờ chưa?”
Lục Trường Sinh lại hỏi tiếp.
“Yêu ma á? Đúng là ta chưa từng gặp, thậm chí chưa từng nghe nói tới chúng bao giờ.”
“Có lẽ chuyện đó cũng chỉ là lời đồn thôi, trên đời làm gì có yêu ma chứ? Đây cũng chỉ là chuyện mọi người đồn đại lâu dần mà thành. Mà võ giả yêu ma nói thế nào cũng chỉ là những kẻ tu luyện thứ tà công nào đó, bởi vì quá tà ác, chuyên dùng người sống luyện công nên mới bị gọi là võ giả yêu ma.”
Có vẻ như Uông Như Hải không tin rằng trên đời có yêu ma thật.
Thậm chí còn cảm thấy võ giả yêu ma chỉ là bị người đời căm ghét quá mà làm xấu đi thôi.
Nói cách khác thì phải gọi chúng là “võ giả tà công” mới chính xác.
Lục Trường Sinh không hỏi thêm gì nữa.
Hắn cảm thấy nếu muốn biết thêm nhều tin tức về võ giả yêu ma thì phải tới nha môn tri phủ mới được.
Lý Mục thân là tri phủ, chắc chắn hắn sẽ biết nhiều chuyện về võ giả yêu ma hơn người ngoài.
Thế nhưng Lý Mục nói sao cũng là tri phủ đại nhân, Lục Trường Sinh không có cách nào bắt hắn kể chuyện về võ giả yêu ma cho mình nghe được.
Có điều với “Trang Thập Tam” có thể lại khác.
Khi hoàng hôn buông xuống, Lục Trường Sinh nhanh chóng quay về Diệu Thủ Viên.
Đợi tới khi trời đen kịt hắn mới dịch dung hoán trang thành “Trang Thập Tam”, sau đó nhanh chóng rời khỏi Diệu Thủ Viên, đi về phía nha môn tri phủ.
Lúc này trong nha môn tri phủ đèn đuốc vẫn đang sáng trưng.
Ban ngày Lý Mục vừa triệu tập đám cường hào phú thương giàu có cùng với các thế lực trong thành Nam Dương, hắn dùng đủ mọi cách mới khiến các thế lực kia đồng ý tham dự hành động tra xét hành tung của võ giả yêu ma.
Thế nhưng hắn vẫn thấy rất lo lắng.
Sau khi tìm được võ giả yêu ma rồi nên làm thế nào nữa đây?
Nha môn cũng không có võ giả cảnh giới Thần Lực.
Mà nghe đồn chỉ có võ giả cảnh giới Thần Lực mới có thể đối phó với võ giả yêu ma.
Thật ra Nam Dương cũng có võ giả Thần Lực, thế nhưng Lý Mục không điều động được.
“Cạch.”
Lúc này cửa bị đẩy ra một cách nhẹ nhàng, gió mát từ bên ngoài thổi vào trong phòng.
Lý Mục đang phiền lòng thấy thế thì quát um lên: “Không phải đã dặn các ngươi đừng có vào...”
Lý Mục còn chưa nói xong đã cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
“Vụt”.
Hắn quay phắt đầu lại, chẳng ngờ lại thấy một bóng dáng quen thuộc.
“Trang... Trang đại hiệp?”
Trong lòng Lý Mục không khỏi kinh hãi, thế nhưng rất nhanh hắn lại thấy mừng như điên.
Không phải Trang Thập Tam chính là võ giả cảnh giới Thần Lực đấy ư?
Hơn nữa người khác không biết chuyện về Trang Thập Tam chứ Lý Mục lại rõ rành rành.
Dạo gần đây Trang Thập Tam vừa tới Diêm Thành một chuyến, hơn nữa còn đại phát thần uy tại đó.
Người này không chỉ đánh chết Trương Thiên Vũ của Hắc Thủy Bang mà còn giết cả hộ pháp trưởng lão Triệu Vô Cực của Vạn Độc Giáo, trực tiếp nhổ sạch cứ điểm của Vạn Độc Giáo tại Diêm Thành.
Thật sự là quá mạnh, mạnh khủng khiếp.
Dù Lý Mục không biết võ công nhưng hắn vẫn nhận ra chiến tích của Trang Thập Tam mang ý nghĩa thế nào.
Một Yến Kiếm Sinh, một Trương Thiên Vũ và một Triệu Vô Cực.
Đây chính là ba vị cao thủ cảnh giới Thần Lực, thế mà cuối cùng đều chết trong tay Trang Thập Tam cả. Hết chương 152.



Bạn cần đăng nhập để bình luận