Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 216. Một đao chặt đứt sóng biển, ngộ tính phá một nghìn! (3)



Chương 216. Một đao chặt đứt sóng biển, ngộ tính phá một nghìn! (3)




Phái Thiên Nữ chính là một nơi như thế, thứ quan trọng nhất là mạng lưới quan hệ, thân phận và bối cảnh sau lưng.
Ngược lại thì không có yêu cầu cao với thực lực và thiên phú của bản thân cho lắm.
Đó cũng là đạo sinh tồn của phái Thiên Nữ.
“Tới rồi!”
Vân Hải Đường ngưỡng cổ, rốt cuộc cũng trông thấy bóng một đao khách mặc áo đen chậm rãi từ chân núi đi lên.
Đây chính là Đao Thập Nhị!
“Hử?”
Rất nhiều người được đề cử cho vị trí Thiên Nữ đều đã trông thấy Đao Thập Nhị.
Trong những đôi mắt xinh đẹp lóe lên ánh sáng kỳ dị.
Rõ ràng là họ không biết Đao Thập Nhị là ai.
Thế nhưng lại có thể nhận ra Đao Thập Nhị không phải kẻ tầm thường.
“Đây là người hộ đạo của ai?”
“Không rõ nữa.”
“Hình như là một võ giả cảnh giới Thần Lực xa lạ.”
Lục Trường Sinh nhanh chóng bước tới đằng sau Vân Hải Đường.
“Để Vân cô nương đợi lâu rồi.”
Lục Trường Sinh thản nhiên mở lời.
“Đao huynh tới rất đúng lúc.”
Vân Hải Đường cười nói.
Đao Thập Nhị tới thì nàng an tâm rồi.
“Tách”.
Khi Lục Trường Sinh bước tới sau lưng Vân Hải Đường thì cũng có mấy tầm mắt dừng trên người hắn.
Một kiếm khách sắc mặt lạnh băng lãnh đạm nói: “Người này là một cao thủ!”
“Gì cơ? Vân Hải Đường cũng có thể chiêu mộ cao thủ cơ à?”
Đám người được đề cử cho vị trí Thiên Nữ khác đều trừng mắt nhìn.
Họ hiểu rất rõ Vân Hải Đường.
Người không có thân thế, không có bối cảnh, càng không có nhân mạch như nàng, thử hỏi sao lại chiêu mộ được một cao thủ thế này?
Người hộ đạo cũng không dễ tìm, gần như là sẽ cùng chung phúc họa với họ.
Vân Hải Đường có lợi thế gì mà lại khiến cao thủ động lòng chứ?
“Khà khà, có cao thủ mới thú vị chứ.”
Một tráng hán cao to vạm vỡ, tay cầm cây búa lớn ồm ồm cười nói.
Trước mặt hắn đao khách với kiếm khách gì đó đều chỉ cần hắn nện một búa xuống là sẽ chết ráo!
“Được rồi, người hộ đạo của các vị được đề cử cho vị trí Thiên Nữ đều đã có mặt.”
“Giờ chúng ta bắt đầu thôi.”
Cuộc cạnh tranh vị trí Thiên Nữ thực ra rất đơn giản, đầu tiên họ sẽ rút thăm, sau đó để người hộ đạo ra mặt chém giết.
Ai có thể cười tới cuối cùng thì kẻ đó chính là Thiên Nữ!
“Đi đi, cứ rút thoải mái.”
Lục Trường Sinh cười nói.
Rút trúng ai cũng không sao cả.
Muốn trở thành Thiên Nữ thì sớm muộn gì cũng phải đụng độ nhau thôi.
Tám người được đề cử vị trí Thiên Nữ cùng bước lên đài rút thăm.
Vân Hải Đường là người thứ ba rút thăm, kết quả lấy được số 2.
Mà số 2 chính là Lộ sư tỷ, một trong ba người có hy vọng giành được vị trí Thiên Nữ nhất.
“Ôi...”
Sắc mặt Vân Hải Đường tối sầm.
Nàng quả là không may, vừa rút lần đầu đã đụng trúng Lộ sư tỷ rồi.
Mà người hộ đạo của Lộ sư tỷ là một đạo sĩ râu tóc bạc trắng.
Hơn nữa vị đạo sĩ râu tóc bạc trắng này cũng rất nổi danh, hắn chính là Thiên Thủ Đạo Nhân lẫy lừng khắp thành Trạm Hải.
Thiên Thủ Đạo Nhân tự sáng tạo ra Thiên Thủ Đạo, vũ khí chính là ám khí.
Nghe nói hắn có thể cùng lúc phóng ra hàng chục loại ám khí, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng mấy ai có thể chống lại ám khí của Thiên Thủ Đạo Nhân.
“Đao huynh, cẩn thận ám khí của Thiên Thủ Đạo Nhân đấy.”
“Từng có võ giả cảnh giới Bách Đỉnh cũng bại dưới tay Thiên Thủ Đạo Nhân.”
Vân Hải Đường nhắc nhỏ.
Bản thân Thiên Thủ Đạo Nhân cũng là võ giả cấp độ Bách Đỉnh, hắn còn có thêm cả ám khí âm độc nên rất khó giải quyết.
Trong tất cả những người hộ đạo ở đây, kẻ mà mọi người e ngại nhất cũng chính là Thiên Thủ Đạo Nhân.
Chẳng ngờ cuối cùng lại bị Vân Hải Đường rút trúng.
“Hừ, lão đạo đã lâu không ra tay rồi.”
“Nếu các hạ có thủ đoạn gì thì nhanh chóng thi triển đi, bằng không để lão đạo ra tay thì ngươi sẽ không còn cơ hội nữa đâu.”
Thiên Thủ Đạo Nhân đứng trên lôi đài, nhìn sang phía Lục Trường Sinh rồi nói.
Thiên Thủ Đạo Nhân vẫn có chút phong phạm cao nhân, không muốn ra tay trước mà chỉ khoanh tay đứng đó, nhường Lục Trường Sinh một bước.
“Vậy thì Đao mỗ cũng không khách sáo.”
Lục Trường Sinh không hề từ chối.
“Keng”.
Dứt lời hắn lập tức rút đao khỏi vỏ.
Một ánh đao màu máu nháy mắt xuất hiện, cắt ngang qua hư không, trông vô cùng hoa lệ.
Tinh thần mọi người đều bị ánh đao thu hút.
Lục Trường Sinh chém ra một đao, trực tiếp thi triển Thần Long tam biến, sức mạnh lên tới hai trăm bảy mươi đỉnh, dù cách mấy trượng vẫn mang theo uy thế cực kỳ đáng sợ.
“Gì thế này?”
Sắc mặt Thiên Thủ Đạo Nhân đại biến.
Sau khi “Đao Thập Nhị” chém ra một đao, hắn đã cảm thấy mình sơ sẩy rồi.
Một đao kinh khủng như thế khiến hắn hoàn toàn rơi vào thế yếu.
“Thiên Thủ Ám Khí!”
Thiên Thủ Đạo Nhân lập tức tung ra ám khí của mình.
Khắp người hắn dắt đầy ám khí, hơn nữa hắn còn nghiên cứu tìm tòi, chia ám khí ra thành ám khí nặng và ám khí nhẹ.
Ám khí nhẹ chủ yếu là nhanh chuẩn ngoan, giết người trong vô hình.
Mà ám khí nặng thì mỗi một chiếc đều tràn trề sức mạnh, có thể trực tiếp cứng đối cứng với kẻ thù.
Luận về ám khí, Thiên Thủ Đạo Nhân cực kỳ tự tin.
Giờ hắn thấy một đao kia của “Đao Thập Nhị” mang theo sức mạnh vô cùng khủng khiếp, thế nên Thiên Thủ Đạo Nhân trực tiếp thi triển ám khí nặng.
Những ám khí này mỗi chiếc đều có thể đánh ra sức mạnh đạt tới trăm đỉnh!
“Vèo vèo vèo”.
Ám khí nặng phóng vù đi, hung hăng va chạm với ánh đao màu máu của Lục Trường Sinh.
Nhưng Lục Trường Sinh lại chẳng hề có động thái gì khác, vẫn chém ra một đao như cũ, dùng sức mạnh phá vạn pháp!
“Rầm rầm”.
Chỉ một lát sau ám khí nặng đã đập vào ánh đao màu máu.
Thế nhưng ánh đao màu máu lại chẳng hề ngưng lại lấy một giây.
Thậm chí còn thoáng nghe thấy âm thanh sóng biển rì rào vang lên.
Hải Lãng Ý Cảnh!
Lục Trường Sinh chém ra một đao đạt tới hai trăm bảy mươi đỉnh sức mạnh, hiện giờ còn gia trì thêm cả Hải Lãng Ý Cảnh, trực tiếp tăng cao gấp đôi, đạt tới năm trăm bốn mươi đỉnh sức mạnh. Hết chương 216.



Bạn cần đăng nhập để bình luận