Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1984: Tự sáng tạo Thăng Duy Pháp, Đại Thiên giới ra đời, Siêu Thoát nhất cảnh đỉnh phong! (4)

Đương nhiên tháp Hắc Quang chọn lựa rất kỹ.
Có lẽ núi Phi Long cũng không khác gì mấy. Muốn trở thành đệ tử của Chúa Tể Phi Long cũng không dễ thế.
Hiện giờ Lục Trường Sinh đã tu hành được một thời gian.
Quả là hắn có thể tới núi Phi Long xem thử.
“Được, vậy chúng ta tới núi Phi Long xem thế nào.”
“Thanh Loan, nếu ngươi tới mảnh đất hội tụ khí vận như núi Phi Long, rất có thể chuyện tu hành sẽ nhanh hơn.”
Lục Trường Sinh vừa cười vừa nói.
Hắn và Lâm Thanh Loan là đạo lữ.
Thế nên cũng phải suy nghĩ cho con đường tu hành của Lâm Thanh Loan.
Dựa theo đặc tính của Thần Thụ Số Mệnh, đến núi Phi Long là lựa chọn tốt nhất.
“Trường Sinh, ta còn có ba vị bằng hữu, bọn hắn đều là hảo hữu đáng để kết giao, ba người đó cũng muốn tới núi Phi Long nhưng ngặt nỗi lại không phải Giới Chủ nên không có cách nào tìm tới nơi đó được…”
Lâm Thanh Loan suy nghĩ một lát rồi mới lên tiếng.
“Ồ? Chuyện nhỏ thôi.”
“Bọn hắn đã là hảo hữu của Thanh Loan thì cũng chính là hảo hữu của ta. Nếu đã định tới núi Phi Long thì dẫn thêm mấy người nữa cũng không thành vấn đề.”
Lục Trường Sinh không có ý kiến gì.
Chân giới của hắn dẫn theo bao nhiêu người cũng được.
Huống chi Thanh Loan đã mở miệng thì tất nhiên hắn sẽ không từ chối.
“Tốt, để ta thông báo bọn hắn tới gặp mặt.”
“Ta chưa từng nói với bọn hắn về thân phận của ngươi. Lát nữa chỉ sợ bọn hắn sẽ kinh ngạc lắm đấy.”
Lâm Thanh Loan cười nói.
“Kỳ thực không cần cẩn thận đến vậy.”
Lục Trường Sinh biết rõ ý tứ của Lâm Thanh Loan.
Do ảnh hưởng từ chuyện hắn bị cướp hàng hóa lần trước.
Lâm Thanh Loan sợ thuật Nhân Quả Thôi Toán thông qua nàng ảnh hưởng đến Lục Trường Sinh.
Bởi vậy tuyệt không để lộ bất cứ tin tức nào liên quan tới thân phận của Lục Trường Sinh.
Ngay cả bằng hữu tốt nhất cũng không biết chuyện đạo lữ của Lâm Thanh Loan là một vị Giới Chủ!
“Cứ cẩn thận là hơn.”
Lâm Thanh Loan nghiêm giọng nói.
“Yên tâm đi, giờ mà lại có kẻ dùng thuật Nhân Quả Thôi Toán, sợ rằng dù chỉ là hóa thân cũng không dễ bị diệt như vậy nữa đâu.”
Lục Trường Sinh tự tin nói.
Thực lực của mình thế nào Lục Trường Sinh rõ nhất.
Giờ hắn đã khác xưa nhiều rồi.
Thực lực của hắn rất mạnh, từ nhị cảnh trở xuống có lẽ không kẻ nào xứng làm đối thủ của hắn hết.
Thậm chí Lục Trường Sinh còn mong gặp lại đám kiếp tu khi trước một lần nữa.
Đến lúc đó nhất định Lục Trường Sinh sẽ cho đám kiếp tu ấy một “kinh hỉ” thật lớn.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Thế là Lục Trường Sinh và Lâm Thanh Loan cùng nhau rời khỏi động phủ.
Thành Vĩnh Hằng, Sơn Thủy Lâu.
Sơn Thủy Lâu là một trong những tửu lầu sang trọng bậc nhất trong thành Vĩnh Hằng.
Rượu nơi này làm ra tuy không trợ giúp gì cho tu hành nhưng hương vị lại là loại hảo hạng.
Rất nhiều kẻ siêu thoát tất nhiên không cần ăn uống gì, nhưng đôi khi ăn thứ gì đó cũng là một loại thả lỏng và hưởng thụ.
Dù sao dục vọng ăn uống cũng là một loại dục vọng.
Người tu hành có thể khống chế đủ loại dục vọng chứ không phải đã hoàn toàn mất đi dục vọng.
Bởi vậy việc làm ăn của Sơn Thủy Lâu luôn rất tốt.
Khuyết điểm duy nhất chính là quá đắt.
Kẻ siêu thoát phổ thông rất hiếm khi tới Sơn Thủy Lâu ăn uống.
Lúc này ba người Trương Uyên, Lưu Viện và Hạ Trang đã bước vào phòng bao bên trong Sơn Thủy Lâu.
Ba người ngơ ngác nhìn nhau.
“Các ngươi cũng nhận được tin nhắn của Thanh Loan, nói là có chuyện quan trọng muốn tìm chúng ta, hẹn chúng ta đến Sơn Thủy Lâu gặp mặt ư?”
“Không sai, đúng là tin nhắn của Thanh Loan.”
“Nhưng dù có chuyện quan trọng đến mấy cũng không cần tới Sơn Thủy Lâu mà? Nơi này đắt đỏ lắm.”
“Đúng vậy, mỗi lần chi tiêu trong Sơn Thủy Lâu ít nhất cũng mất năm viên nguyên tinh. Nếu gọ nhiều một chút có lẽ phải tới mười viên nguyên tinh nữa kìa, chỉ ăn một bữa cơm thì quá đắt, ta thật sự không nỡ.”
“Thanh Loan cũng không nói cụ thể là chuyện gì sao? Liệu có chuyện gì mà lại khiến Thanh Loan hẹn chúng ta tới Sơn Thủy Lâu gặp mặt nhỉ?”
Nhất thời, ba người đều ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra.
Sau một lát yên tĩnh.
Ba người nhìn nhau, trong ánh mắt đều lóe lên một tia kinh dị.
Kỳ thực bọn hắn đã quen biết Lâm Thanh Loan rất lâu.
Chí ít cũng đã mấy trăm năm.
Không thể nói là không dài.
Trong ấn tượng của bọn hắn, Lâm Thanh Loan là người trầm mặc ít nói, một kẻ siêu thoát phổ thông từ một vị diện bình thường tới thành Vĩnh Hằng xông xáo.
Hơn nữa còn là kẻ siêu thoát đi theo con đường dung luyện đại đạo.
Dung luyện đại đạo phải dựa vào ngộ tính và một số bảo vật phụ trợ.
Những năm qua Lâm Thanh Loan cũng không thể hiện ngộ tính quá mức cường đại.
Cũng không dựa vào ngoại lực để cảm ngộ đại đạo.
Thậm chí tốc độ tu hành còn chậm nhất trong bốn người.
Nhưng giờ xem ra, trên người Lâm Thanh Loan dường như có một ít bí mật?
“Đừng đoán mò, đợi Thanh Loan tới là chúng ta sẽ biết thôi.”
Trương Uyên lên tiếng.
Hai người còn lại cũng đều gật đầu đồng ý.
Nói rất đúng, giờ có đoán mãi cũng không có ý nghĩa gì.
Bọn hắn cũng không thể đoán ra được.
Nếu Lâm Thanh Loan đã hẹn hắn bọn hắn đến gặp mặt thì chắc hẳn cũng không định giấu diếm gì bọn hắn.
Thế là ba người lẳng lặng chờ đợi.
Khoảng một canh giờ sau Lâm Thanh Loan mới tới.
Hơn nữa nàng không chỉ tới một mình.
Có một tên nam tử đi theo nàng.
Trước đây bọn hắn chưa bao giờ trông thấy người này.
“Để ba vị đạo hữu đợi lâu rồi.”
Lâm Thanh Loan vừa cười vừa nói.
Ba người Trương Uyên cũng lập tức đứng dậy.
“Chúng ta cũng vừa tới không lâu, Thanh Loan, vị này là…”
Tầm mắt ba người đều hướng về phía Lục Trường Sinh.
“Hắn là đạo lữ của ta, Lục Trường Sinh.”
Lâm Thanh Loan thoải mái đáp.
“Đạo lữ?”
“Trước đây chưa từng nghe Thanh Loan nhắc qua.”
“Không ngờ Thanh Loan còn có một vị đạo lữ.”
“Lục đạo hữu, mời ngồi.”
Ba người liếc mắt nhìn lẫn nhau, ai cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận