Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 379. Mới đến Cổ Vực bị nghi ngờ, lĩnh vực viên mãn mọi người kinh, bốn tầng cảnh giới Thần Cương chấn động! (4)



Chương 379. Mới đến Cổ Vực bị nghi ngờ, lĩnh vực viên mãn mọi người kinh, bốn tầng cảnh giới Thần Cương chấn động! (4)




Lục Trường Sinh cũng biết chút ít về hệ thống tu hành của Tiên đạo.
Tiên sư, Đạo Quân, Chân Nhân.
Đây là ba loại tu hành thường thấy nhất trong Tiên đạo.
Cũng có thể gọi là luyện khí tiên sư, trúc cơ đạo nhân, kim đan chân nhân.
Thật ra đều như nhau cả.
Ở Cổ Vực, võ đạo tông môn có được tiên sư, đạo quân quả thật không có gì đặc biệt.
Không hẳn là vị tiên sư, đạo quân nào cũng là môn phái truyền thừa.
Đôi khi để tu luyện dễ dàng thoải mái hơn, các tiên quân, đạo sư sẽ chọn gia nhập võ đạo tông môn.
Luyện chế đan dược, bố trí trận pháp,…dùng những thứ này để đổi lấy công trạng, hối đoái với võ đạo tông môn đổi chút tài nguyên để tu luyện,
Võ đạo tổng môn ở Cổ Vực cũng được xem là cường thế không phải phế vật.
So ra thì chỉ thua mỗi Tiên đạo tông môn thôi.
Dù sao Cổ Vực cũng được xem là thánh địa của Tiên đạo tông môn.
“Đổi Ngộ Đạo Đan ở Cổ Vực Thiên Tông lại quá hời. Một viên Ngộ Đạo Đan chỉ tốn vỏn vẹn năm ngàn điểm cống hiến.”
Ánh mắt Lục Trường Sinh sáng lên.
Tuy là Ngộ Đạo Đan sử dụng nhiều sẽ mất tác dụng.
Nhưng còn lâu mới tới lúc hắn dùng Ngộ Đạo Đan đến mất tác dụng.
Nếu có thể đổi được một ít Ngộ Đạo Đan, tiến độ những lĩnh vực khác của hắn nhất định sẽ tăng lên rất nhiều.
Nhưng mà Cổ Vực rất nguy hiểm.
Dù Lục Trường Sinh là cường giả đứng đầu trong cảnh giới Thần Cương.
Nhưng hắn cũng không dám tùy tiện ra ngoài.
Lỡ đâu gặp phải một luyện khí tiên sư hay là một tiểu đội hàng đầu cảnh giới Thần Cương hoặc thậm chí là một vũ giả cảnh giới Thần Tàng, đến lúc đó sẽ rất nguy hiểm.
Vì thế vẫn nên đi với tiểu đội.
“Nghỉ được mấy ngày rồi, mọi người đều đã được nghỉ ngơi hết rồi đúng không?”
“Nên đi ra ngoài hoạt động một chút thôi. Trong thời gian này, chắc Lục Trường Sinh đã tích góp được không ít điểm cống hiến để đổi tài nguyên rồi nhỉ?”
“Ha ha ha, đồ tốt ở Cổ Vực Thiên Tông chắc chắn nhiều hơn Bắc Vực Thiên Tông các ngươi…”
Liễu Uyên biết được một ít tâm tư của Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh kích động.
Hắn muốn ra ngoài lâu lắm rồi.
“Tất nhiên lần này chúng ta sẽ đến Phong Diệp cốc.”
“Mùa này chính là mùa của Hàn Băng thảo ở Phong Diệp cốc.”
“Một cây Hàn Băng thảo đổi được một ngàn điểm cống hiến.”
“Hơn nữa, Phong Diệp cốc nằm tít bên ngoài Cổ Vực, thông thường các vũ giả cảnh giới Thần Tàng và luyện khí tiên sư sẽ không đến đây vì bọn coi thường những tài nguyên nằm ở xa.”
Nhưng có thể các tiểu đội của những tông môn khác sẽ đến. Nói không chừng chút nữa sẽ có chém giết, các ngươi chuẩn bị chút đi.”
Liễu Uyên sắp xếp ổn thoả mọi chuyện.
Thảo nào hắn là đội trưởng, mọi người ai cũng nghe theo hắn.
Lục Trường Sinh không cần phải chuẩn bị gì.
Hắn im lặng nhắm mắt dưỡng thần.
Khoảng nửa canh giờ sau, Liễu Uyên nói: “Gần như đã chuẩn bị xong hết rồi, xuất phát.”
Thế là mọi người ra khỏi Cổ Vực Thiên Tông.
Đây là lần đầu tiên Lục Trường Sinh đi đến một nơi khác trong Cổ Vực.
Hắn nhìn cây cỏ xung quanh, tất cả đều rất tươi tốt.
Cả hoa dường như cũng đẹp hơn, cỏ tươi tốt hơn, cây cao hơn.
Có lẽ, đây là tác dụng của lực tâm linh.
Lúc này, Trần Cương đi tới trước mặt Lục Trường Sinh, nhỏ giọng nói: “Lục sư huynh, ngươi mới tới chắn hẳn chưa hiểu rõ về Cổ Vực.”
“Ở Cổ Vực tuyệt đối không được nương tay, nếu đã động thủ thì phải đánh đến chết.”
Liễu Uyên cũng nghe được những gì Trần Cương nói, khẽ gật đầu nói: “Lục Trường Sinh, Trần Cương nói đúng đó. Ở Cổ Vực này ngươi không cần phải đắn đo gì cả, những người ở đây ai có xuất thân. Tranh đấu dựa vào bản lĩnh, có chết cũng chẳng sao.”
Lục Trường Sinh hiểu.
Xuất thân là gì thì cũng vô dụng thôi.
Trong Cổ Vực, ai mà không có xuất thân chứ?
Không phải là năm vực bá chủ võ đạo tông môn thì chính là Tiên đạo môn phái.
Đánh nhau, tranh giành tài nguyên là chuyện bình thường.
Phải xuống tay thật tàn nhẫn.
Nếu không, người chịu thiệt chính là bản thân mình.
“Ta hiểu.”
Lục Trường Sinh không xa lạ gì với việc giết chóc.
Ở chiến trường Bắc Vực, Lục Trường Sinh có thể nói là giết chóc ngập trời.
Tranh đấu chém giết hắn hoàn toàn không sợ.
Nhưng những người khác không biết về những gì hắn đã trải qua.
Tưởng Lục Trường Sinh là loại thiên tài hàng đầu khổ luyện trong môn phái, không có kinh nghiệm thực chiến.
“Tới rồi.”
Đột nhiên, Liễu Uyên dừng lại, nhìn chằm chằm về phía trước, vẻ mặt ngưng trọng.
Không chỉ Liễu Uyên mà vẻ mặt của tất cả những thành viên khác trong tiểu đội Thiên Lân cũng cứng lại, nhìn thẳng về phía trước.
Thậm chí trong ánh mắt còn hiện lên tia lửa giận.
Lục Trường Sinh nhìn theo ánh mắt của mọi người.
Trong sơn cốc phía trước, có một nhóm người, có vẻ là một đội.
“Tiểu đội Ngũ Phong, Từ Hạo Nhiên!”
Liễu Uyên nghiến răng gằng từ chữ.
Lúc này, dường như tiểu đội Ngũ Phong cũng trông thấy nhóm Lục Trường Sinh.
“Liễu Uyên? Trùng hợp ghê, không ngờ sẽ gặp các ngươi ở đây.”
“Sao, muốn lấy Hàn Băng thảo hả?”
“Xin lỗi nhé, Hàn Băng thảo trong Phong Diệp cốc này là của tiểu đội Ngũ Phong bọn ta.”
“Ta cho tiểu đội Thiên Lân các ngươi thời gian ba hơi thở, cút ra khỏi Phong Diệp cốc!”
Lúc đầu, giọng của đối phương rất nhỏ.
Thế nhưng không biết đối phương đã dùng loại bí pháp gì.
Mà âm thanh lại vang vọng, khi đến chỗ tiểu đội Thiên Lân thì âm thanh vang như sét đánh ngang tay.
0
Thành viên tiểu đội Thiên Lân, khuôn mặt ai nấy đều tái nhợt.
“Đáng ghét, Từ Hạo Nhiên khinh người quá đáng...”
Trên mặt Tiểu Bảo tràn đầy tức giận.
Tiểu đội Thiên Lân và tiểu đội Ngũ Phòng là đối thủ cũ.
Bọn họ và Từ Hạo Nhiên cũng là “người quen cũ.”
Mỗi lần gặp nhau đều không vui vẻ gì.
Sắc mặt Liễu Uyên cũng khó nhìn, nhưng mà hắn là đội trưởng tiểu đội Thiên Lân.
Hắn phải có trách nhiệm với tiểu đội Thiên Lân.
“Hạ Bao, đừng manh động.”
Liễu Uyên thấp giọng nói, ngăn cản Tiểu Bảo tiến thêm một bước.
“Nếu tiểu đội Ngũ Phong chọn Diệp Phong cốc, vậy thì chúng ta rời đi.” Hết chương 379.



Bạn cần đăng nhập để bình luận