Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 156. Võ giả yêu ma hiện thân, Nam Dương gặp nguy rồi! (2)



Chương 156. Võ giả yêu ma hiện thân, Nam Dương gặp nguy rồi! (2)




Tất cả mọi người lập tức rút đại đao, sắc mặt căng thẳng nhìn Vương lão đầu.
Thậm chí cả phu canh cũng lập tức trốn ra đằng sau.
Hắn cũng chẳng phải kẻ ngu, Vương lão đầu bình thường lạnh nhạt kiệm lời, giờ lại nói những lời đầy ẩn ý thế này thì chắc chắn có vấn đề rồi!
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Lưu bộ đầu căng mặt, lớn giọng hỏi.
Vương lão đầu đi chân trần, quần áo trên người cũng rách tung tóe, hàm răng ố vàng, toàn thân toát ra mùi vừa chua vừa thối.
Nhưng mọi người lại như gặp phải kẻ địch mạnh.
Vương lão đầu ngẩng lên, khóe miệng dần nhếch thành một nụ cười quỷ dị, thản nhiên đáp: “Không phải các ngươi vẫn luôn tìm ta đấy ư?”
Nói xong Vương lão đầu chậm rãi xòe tay.
Từ lòng bàn tay của hắn chẳng ngờ lại có một con quái trùng màu đen chui ra.
Hơn nữa không chỉ có lòng bàn tay.
Thậm chí từ lỗ tai, lỗ mũi, toàn thân hắn đều có loại quái trùng màu đen này chui ra.
Thấy cảnh ấy cả đám người không khỏi run rẩy.
Võ giả yêu ma!
Quỷ dị như vậy, thủ đoạn khủng bố như vậy cũng chỉ có võ giả yêu ma mà thôi.
“Đi đi, ăn cho thỏa thuê thì thôi.”
Cơ thể Vương lão đầu rung lên, hai tay hất về phía trước.
“Vù vù”.
Vô số quái trùng màu đen bị quăng ra ngoài, bay ra bốn phương tám hướng.
Một số người đứng gần, quái trùng màu đen rất nhanh đã tới chỗ họ, hơn nữa còn rất dễ dàng chui vào cơ thể họ.
“Á...”
Nhất thời có rất nhiều người hét lên thảm thiết.
“Cút ngay, đây là loại sâu gì thế này?”
“Mau, có sâu tiến vào cơ thể ta, nó đang gặm cắn nội tạng của ta...”
“Lửa đâu, mau dùng lửa thiêu chết đám sâu này.”
Chỉ chốc lát sau một nửa trong số hơn trăm võ giả có mặt đã ngã xuống.
Hơn nữa trong đó còn có cả võ giả Luyện Tạng.
Đối mặt với đám quái trùng màu đen này, bất kể là người thường hay võ giả Luyện Tạng dường như cũng chẳng khác gì nhau cả.
Một khi đã bị quái trùng màu đen chui vào cơ thể thì chắc chắn chỉ có một con đường chết!
Có người vội vàng đốt đuốc, định dùng lửa đuổi đám quái trùng màu đen đi.
Nhưng không hề có tác dụng.
Quái trùng màu đen cũng chẳng sợ lửa.
Trên mặt Vương lão đầu lộ ra một nụ cười hết sức quỷ dị.
Đã có một số võ giả bị quái trùng màu đen giết chết, thi thể họ khô quắt lại với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
Sau đó một con quái trùng màu đen từ thây khô chui ra rồi lại quay về cơ thể của Vương lão đầu.
Vương lão đầu dường như đang rất hưởng thụ, cứ để mặc quái trùng màu đen chui lại vào người mình.
“Tà công!”
Lưu bộ đầu thấy thế ánh mắt cũng sắp tóe ra lửa tới nơi rồi.
Hắn cực kỳ phẫn nộ.
Hắn là một võ giả Luyện Tạng, đương nhiên có thể nhận ra đám quái trùng màu đen này thật ra đều chung một nhịp thở với Vương lão đầu.
Thậm chí công phu Vương lão đầu luyện đều dựa vào đám quái trùng màu đen này.
Có rất nhiều quái trùng màu đen, nói thẳng ra là không có cách nào để đối phó với chúng.
Nhưng Vương lão đầu lại chỉ có một mình.
Mà Vương lão đầu chính là ngọn nguồn của quái trùng màu đen, chỉ cần giết chết Vương lão đầu thì quái trùng màu đen đương nhiên cũng sẽ dần bị tiêu diệt.
“Giết!”
Khí huyết trên người Lưu bộ đầu tăng vọt, lập tức vung đao chém về phía Vương lão đầu.
Một đao này Lưu bộ đầu đã dồn hết sức bình sinh.
Tốc độ rất nhanh, chỉ thấy ánh đao nhoáng lên, chớp mắt đã phóng tới trước mặt Vương lão đầu.
“Keng”.
Đột nhiên âm thanh kim loại va chạm vang lên.
Lưu bộ đầu tập trung nhìn lại, lập tức hắn trợn trừng mắt, sắc mặt đại biến.
Móng vuốt!
Hai tay của Vương lão đầu không biết từ lúc nào đã biến thành lợi trảo.
Hơn nữa còn vô cùng cứng rắn và sắc bén, trực tiếp bắt được đại đao của Lưu bộ đầu.
“Răng rắc.”
Móng vuốt của Vương lão đầu siết chặt.
Đại đao sắc bén lập tức gãy thành mấy mảnh vụn rồi rơi rụng đầy đất.
“Nhanh thôi, chỉ cần giết sạch các ngươi và hút khô máu của các ngươi xong có lẽ ta sẽ có thể hoàn toàn ‘yêu hóa’.”
“Ta chỉ muốn hút một ít máu, cũng chỉ giết một ít người bình thường mà thôi, sao các ngươi phải lầm ầm lên thế, còn nhất quyết phải tìm ra ta chứ?”
Khuôn mặt Vương lão đầu dần vặn vẹo, trông vô cùng dữ tợn.
Thậm chí còn có những vằn đen nổi trên mặt hắn, nhìn qua cực kỳ khủng khiếp.
“Chết đi cho ta!”
Lưu bộ đầu ném đại đao, dùng nắm đấm vung thẳng về phía Vương lão đầu.
“Xì xì”.
Chỉ là nắm đấm của Lưu bộ đầu còn chưa chạm tới người Vương lão đầu thì cả người hắn đã cứng đờ.
Hắn cúi đầu nhìn lồng ngực mình.
Không biết từ lúc nào lồng ngực hắn đã bị lợi trảo của Vương lão đầu xuyên thủng, trái tim cũng bị móng vuốt xuyên qua.
“Bộp”.
Lưu bộ đầu chết, thi thể ngã ngửa ra đất.
Đường đường là võ giả Luyện Tạng thế mà lại chẳng ngăn được một chiêu của Vương lão đầu, chênh lệch thực sự quá lớn.
Thấy cảnh ấy rất nhiều võ giả đều có ý muốn rút lui.
Thế nhưng giờ không phải họ muốn lui là lui được nữa rồi.
Từ các thi thể trong nghĩa trang Lâm thị lại có thêm hàng đàn quái trùng màu đen bò ra.
Quái trùng màu đen càng lúc càng nhiều, không còn tính bằng hàng trăm hàng nghìn nữa mà lên tới cả vạn, thậm chí mười vạn, trăm vạn rồi.
Nhìn qua tựa như dòng nước lũ màu đen, không cần biết là Tráng Huyết hay Rèn Cốt, thậm chí cả võ giả Luyện Tạng cũng chẳng có ai ngăn được sự tấn công của quái trùng màu đen cả.
Tất cả đều bị quái trùng màu đen chui vào cơ thể, cắn nuốt máu tươi.
Hơn nữa sau khi quái trùng màu đen giết chết các võ giả xong vẫn không dừng lại mà còn tiếp tục lan rộng ra bốn phía.
Trực tiếp tiến vào các ngôi nhà xung quanh đó.
Trong từng gian nhà dần truyền ra từng tiếng kêu la vô cùng thảm thiết.
Thấy cảnh ấy, Vương lão đầu dường như càng thêm hưng phấn, ánh mắt cũng biến thành màu đỏ như máu.
“Ta vốn chỉ tưởng yên lặng ở trong nghĩa trang này, thi thoảng tìm mấy tên xui xẻo để cắn nuốt máu tươi, miễn đủ để yêu hóa là được rồi.”
“Thế nhưng các ngươi vì sao lại chẳng thể thỏa mãn chút yêu cầu nhỏ bé này của ta chứ?” Hết chương 156.



Bạn cần đăng nhập để bình luận