Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 205. Mới tới cũng không nhịn, giết người trước mặt mọi người khiến tất cả đều kinh ngạc! (3)



Chương 205. Mới tới cũng không nhịn, giết người trước mặt mọi người khiến tất cả đều kinh ngạc! (3)




Khắp bang Tứ Hải ngày nào cũng đánh đánh giết giết, mỗi ngày đều có người bị thương, người trị thương còn nhiều hơn người tới khám bệnh, hơn nữa phần lớn đều bị thương ngoài da.
Thành viên của bang Tứ Hải thường sẽ có một ít sẹo trên người.
Nếu Lục Trường Sinh có thể trị thương mà không để lại sẹo thì chắc chắn danh tiếng sẽ vang xa, không cần lo chuyện công trạng nữa.
Rắc rối duy nhất là làm sao trị thương mà không để lại sẹo?
Vấn đề này đối với người khác có lẽ rất khó, nhưng với Lục Trường Sinh thì khác.
Dù sao võ giả cảnh giới Thần Lực bị thương rồi khôi phục sẽ không để lại bất cứ vết sẹo nào trên cơ thể.
Vậy là coi như đã có manh mối, cứ theo đó thì nhất định sẽ tìm được cách giải quyết.
Lục Trường Sinh nghĩ là làm luôn, tiện tay cầm một con dao nhỏ bên cạnh lên, nhẹ nhàng vạch một vết trên mu bàn tay.
“Xì”.
Mu bàn tay Lục Trường Sinh bị rạch ra một vết nhỏ.
Thế nhưng không có máu chảy ra.
Lục Trường Sinh dùng ý thức khống chế khiến miệng vết thương không chỉ không đổ máu mà thậm chí còn khép lại rất nhanh, hơn nữa làn da cùng máu thịt ở mu bàn tay cũng mau chóng quện vào nhau, tuy hai mà một.
Cuối cùng vết thương trên mu bàn tay hoàn toàn biến mất, không nhận ra trước đó từng có một vết rạch.
“Chính máu thịt cũng đã có khả năng lành lại nhất định.”
“Nhưng nếu không phải võ giả cảnh giới Thần Lực thì không thể dùng ý thức khống chế huyết nhục chủ động sinh trưởng và lành lại thật nhanh, vậy nên mới để lại sẹo.”
“Nhưng nếu có một loại dược vật kích thích huyết nhục nhanh chóng sinh trưởng và lành lại thì chẳng phải có thể đạt được mục đích không để lại sẹo rồi ư?”
Mắt Lục Trường Sinh sáng lên, hắn nghĩ ra cách rồi.
Về lý thuyết thì khả thi.
Thậm chí trong đầu Lục Trường Sinh đã hiện lên rất nhiều loại dược vật, thế nhưng còn cần thử nghiệm một chút.
Vì thế, hôm sau, Lục Trường Sinh lập tức thử nghiệm các loại dược vật.
Trong nháy mắt đã qua hơn tháng.
“Xong rồi!”
Hôm nay, sắc mặt Lục Trường Sinh cũng lộ rõ nụ cười.
Trên bàn trước mặt hắn xuất hiện một lọ thuốc mỡ màu xanh như thạch.
Có vẻ như nó được pha trộn từ rất nhiều loại dược liệu.
Lục Trường Sinh gọi nó là “Vô Ngân cao”.
Vô Ngân cao được pha trộn từ hai mươi mốt loại dược liệu, có thể khiến máu thịt con người sinh trưởng một cách nhanh chóng.
Đương nhiên, cũng chỉ nhắm vào làn da là chính.
Cao này cũng có tác dụng khôi phục máu thịt nhưng tác dụng thật ra không lớn.
Dù sao nếu muốn huyết nhục khôi phục nhanh chóng thì chỉ có “thần dược” mà thôi.
Rốt cuộc cũng nghiên cứu Vô Ngân cao thành công, Lục Trường Sinh lập tức gọi Lục Dương và Trương Hiên tới.
Trong khoảng thời gian này tuy Lục Trường Sinh luôn tập trung nghiên cứu Vô Ngân cao nhưng cũng không quên dạy hai người ít võ công.
Đương nhiên đều là chút võ công cấp độ Tráng Huyết bình thường.
Hai người cũng coi như có thiên phú luyện võ, đã cảm ứng được khí huyết từ lâu, hơn nữa còn đang chậm rãi tiến bộ.
“Lục Dương, Trương Hiên, từ hôm nay trở đi các người đi khắp bang Tứ Hải tuyên truyền cho ta, cứ nói ta có thể trị thương mà không để lại sẹo.”
“Trị thương mà không để lại sẹo?”
Cả hai ngẩn ra.
Trong khoảng thời gian này Lục Trường Sinh luôn rất bận rộn, hai người cũng không rõ rốt cuộc hắn đang làm gì.
Giờ xem ra hẳn là hắn bận nghiên cứu cách trị thương mà không để lại sẹo rồi.
“Lang trung cứ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tuyên truyền thật tốt.”
Nói xong hai người nhanh chóng ra ngoài tuyên truyền.
Không lâu sau đã có người bệnh tìm tới.
Đây là một nam tử bị thương do đao chém, từ mu bàn tay đến cánh tay có một vết thương rất dài.
Chỉ là vết thương đã được băng bó qua, hơn nữa còn đang đắp thuốc.
“Lục lang trung, nghe nói ngươi có thể trị thương mà không để lại sẹo?”
Nam tử mở miệng hỏi.
“Không sai, ngươi muốn thử à?”
“Thử, đương nhiên phải thử rồi! Chút thương tích này cũng chẳng đáng ngại, nhưng để lại vết sẹo dài như vậy thì rất khó nhìn.”
Nam tử đáp.
Vì thế Lục Trường Sinh mở băng quấn trên tay đối phương ra, sau đó rửa sạch lại rồi mới bôi “Vô Ngân cao” lên.
Cảm giác mát mẻ lập tức lan rộng trên cánh tay.
“Ngươi chỉ bị thương ngoài da, rất nhanh sẽ khôi phục, vài ngày nữa sẽ thấy hiệu quả.”
Lục Trường Sinh nói.
“Vậy thì cảm ơn Lục lang trung.”
Nam tử đáp mà nửa tin nửa ngờ.
Sau đó thi thoảng lại có người tới, tất cả đều vì trị thương mà không để lại sẹo.
Nhờ tuyên truyền nên có rất nhiều người tìm tới, mọi người đều nghĩ thử một lần xem sao.
Vì thế qua mấy ngày rất nhiều người đều phát hiện vết thương thật sự đã lành, hơn nữa còn không hề có sẹo.
Thế là thanh danh của Lục Trường Sinh lập tức vang dội!
Mà người bệnh càng lúc càng đông, công trạng Lục Trường Sinh đạt được cũng ngày một nhiều.
Hôm nay có một người có thân phận đặc biệt tìm tới phòng khám của Lục Trường Sinh.
Đó là một nử tử áo đen trẻ tuổi, khuôn mặt tuy xinh đẹp nhưng sắc mặt rất lãnh đạm.
Lục Trường Sinh chỉ liếc qua nữ tử rồi bình thản hỏi: “Bị thương ở đâu?”
Từ lúc nữ tử tiến vào phòng khám thật ra vẫn luôn thầm quan sát Lục Trường Sinh.
Nàng im lặng một lát mới đáp: “Ở đây không tiện lắm.”
Lục Trường Sinh nghe thế thì hiểu ngay.
Mà bên trong phòng khám còn có một gian nhà.
Lục Trường Sinh dẫn nữ tử vào trong ấy.
Nữ tử hơi chần chừ nhưng rồi vẫn chậm rãi cởi bỏ quần áo.
Phần bụng và lưng của nữ tử này có rất nhiều vết sẹo.
Tuy thương đều đã lành nhưng những vết sẹo để lại nhìn rất kinh khủng.
Da của nữ tử rất mịn màng, dung mạo cũng đẹp đẽ.
Nhìn bên ngoài không thể ngờ được trên người nữ tử này lại có nhiều sẹo như vậy.
“Lục lang trung, có cách nào để xóa hết sẹo trên người ta không?”
Nử tử mở miệng hỏi.
Lục Trường Sinh nghĩ một lát rồi đáp: “Đương nhiên là có, nhưng sợ rằng sẽ cần rạch da ngươi một lần nữa rồi mới bôi Vô Ngân cao lên, thế mới có thể giải quyết chỗ sẹo này.”
“Có điều sẽ đau lắm đấy, ngươi có cần dùng Ma Phí Tán không?” Hết chương 205.



Bạn cần đăng nhập để bình luận