Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 768: Tiệc Võ Thánh ở Thánh Thổ Thiên Tông, Lục Trường Sinh phá hủy ngọn núi cách xa trăm dặm, bát đại Võ Thánh chấn động! (4)

Chương 768: Tiệc Võ Thánh ở Thánh Thổ Thiên Tông, Lục Trường Sinh phá hủy ngọn núi cách xa trăm dặm, bát đại Võ Thánh chấn động! (4)
Tiệc Võ Thánh cũng được tổ chức để biểu diễn thực lực, tất nhiên Lục Trường Sinh sẽ không bỏ qua cơ hội này, hắn phải biểu diễn một phen.
"Vù."
Lục Trường Sinh bay thẳng ra khỏi đại điện, đứng giữa hư không.
"Đi nhanh, cùng ra ngoài mau lên."
"Lục Thánh muốn biểu diễn Thánh Thể luôn à?"
"Mọi người đều nói rằng Thánh Thể này của Lục Thánh là dùng căn cơ của Vô Lượng Thần Thông để đúc thành. Uy lực của Vô Lượng Thần Thông đã kinh thiên động địa rồi, sau này còn được Thánh Thể tăng cường uy lực thì sẽ khủng bố đến mức nào đây?"
"Nhất định phải đi xem rõ thực hư."
Ngay sau đó, mọi người trong đại điện đều vội vàng rời khỏi đó rồi bay ra phía ngoài.
Rất đông người tập trung bên ngoài đại điện, bọn hắn ngẩng đầu lên, thấy Lục Trường Sinh đứng giữa không trung.
Lục Trường Sinh khoanh tay đứng đó.
"Vù."
Một giây sau, Thánh Thể hiện ra.
Thánh Thể cao cả trăm trượng xuất hiện.
Thánh Thể vừa xuất hiện, hư không xung quanh như sắp tan vỡ, một thứ áp lực đáng sợ lập tức bao phủ toàn bộ thành Thiên Thánh.
Nó giống như một ngọn núi khổng lồ từ thời Thái Cổ đang được đặt ngang trên đỉnh đầu mọi người.
Đám người chưa kịp khôi phục tinh thần, Lục Trường Sinh đã chỉ một ngón tay về phía ngọn núi cách xa trăm dặm.
"Ầm ầm."
Một tiếng động lớn vang lên.
Mọi người nhìn thấy cái gì?
Đây là khoảng cách cả trăm dặm đấy, thế nhưng ngọn núi kia biến mất thật rồi.
Đúng, là biến mất.
Giống như đột ngột bị xóa đi vậy, không có cảnh tượng kinh thiên động địa, không có đất rung núi chuyển, long trời lở đất.
Nhưng so với đất rung núi chuyển, long trời lở đất thì như thế này lại càng khiến người ta không rét mà run hơn.
Xóa đi!
Đây là thủ đoạn vĩ đại đến nhường nào?
Ở đây có tám vị Võ Thánh, Thần Thông của bọn hắn ra sao, có loại thủ đoạn gì mà bọn hắn chưa từng thấy đâu.
Vậy mà cảnh tượng ngày hôm nay đã khiến cho bọn hắn cảm thấy hoảng sợ từ tận đáy lòng.
Cự ly xa như vậy mà vẫn có thể xóa bỏ một ngọn núi khổng lồ.
Cũng có nghĩa là Lục Trường Sinh có thể xóa bỏ cả những Võ Thánh như bọn hắn!
Bọn hắn không có bất cứ nghi ngờ gì với việc này cả.
"Đó là Vô Lượng Thần Thông của Lục Thánh!"
"Thần Thông bậc này, uy lực bậc này đúng là kinh thiên động địa, trong số các Nhân Thánh, liệu có người nào địch lại được đây?"
"Chúng ta từng thấy qua không ít Võ Thánh hàng đầu, nhưng trong số Nhân Thánh, người có được Thần Thông đáng sợ thế này chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Không, không phải là đếm được trên đầu ngón tay mà là không có..."
Ngay sau đó, mọi người bắt đầu lớn tiếng bình luận.
Thậm chí bọn họ còn cảm thấy rất mừng.
Dù nói thế nào đi nữa, Lục Trường Sinh cũng là Võ Thánh của thành Thiên Thánh.
Vậy thì hắn chính là biểu tượng của thành Thiên Thánh rồi.
"Lục mỗ múa rìu qua mắt thợ rồi."
"Hôm nay mọi người tham gia tiệc Võ Thánh cứ thoải mái."
Lục Trường Sinh mỉm cười rồi lập tức trở lại đại điện.
Biểu diễn thực lực chỉ cần một lần là đủ rồi.
Tin rằng sau lần này, trong phạm vi vạn dặm quanh đây sẽ không còn ai dám đến gây sự với Thánh Thổ Thiên Tông nữa.
Thậm chí cả thương hội của Thánh Thổ Thiên Tông cũng có thể phát triển một cách thuận lợi.
Sau đó chỉ cần Lục Trường Sinh còn sống ngày nào thì Thánh Thổ Thiên Tông vẫn sẽ huy hoàng, cường thịnh ngày đó!
Chí ít cũng cường thịnh ba nghìn năm.
Đây chính là ảnh hưởng của một vị Võ Thánh.
Ba nghìn năm sau, dù cho Lục Trường Sinh không thể đột phá Nhân Thánh, gặp phải đại nạn mà chết thì khi đó Thánh Thổ Thiên Tông cũng đã tích lũy được đầy đủ căn cơ rồi. Chưa biết chừng khi ấy còn có vị Võ Thánh thứ hai, thứ ba xuất hiện.
"Lục Trường Sinh đúng là đại thế đã thành rồi."
Lý Chính Cương thầm cảm khái.
Hắn liếc mắt nhìn Lý Quang.
Sắc mặt Lý Quang hồng hào, trong ánh mắt là ánh sáng lấp lánh. Điều này khiến cho Lý Chính Cương cũng phải mỉm cười.
May là Lý Quang đã giao hảo với Lục Trường Sinh từ rất sớm, bởi vậy nên dù Thánh Thổ Thiên Tông có phát triển huy hoàng đến đâu đi nữa thì thương hội Lý thị cũng có thể lên thuyền theo hướng gió Đông, cùng phát triển cường thịnh!
Tiệc Võ Thánh được tổ chức suốt ba ngày.
Ba ngày sau, khi tiệc kết thúc rất nhiều khách mời mới rời khỏi Thánh Thổ Thiên Tông.
Lục Trường Sinh chỉ giữ lại Lý Chính Cương.
"Lý đạo hữu, e rằng với Thánh Thổ Thiên Tông hiện tại, khó mà chống đỡ được việc tu hành của ta."
"Không biết Lý đạo hữu có kiến nghị gì không?"
Lục Trường Sinh hỏi thẳng.
Trong khoảng thời gian vừa qua, sau khi không ngừng thử nghiệm, hắn đã dám chắc rằng dù thế lực của Thánh Thổ Thiên Tông có bành trướng gấp mười lần đi nữa cũng sẽ không đủ để hắn tu hành.
Dù gấp trăm lần cũng như thế mà thôi.
Có lẽ chúng sinh chi thế sẽ phát triển lên rất nhiều lần, nhưng trong thời gian ngắn chắc chắn nó sẽ không thay đổi gì.
Hắn phải không ngừng xây dựng Thánh Thổ Thiên Tông trong mấy chục năm hơn trăm năm sau thì chúng sinh chi thế mới có thể trở nên vô cùng khổng lồ.
Nhưng Lục Trường Sinh không muốn chờ đợi cả một quãng thời gian dài như vậy.
Lý Chính Cương mỉm cười: "Lục đạo hữu, ngươi có thiên tư trời ban, tất nhiên sẽ cảm thấy việc tu hành cảnh giới Nhân Thánh rất chậm. Nếu lão phu đoán không sai, hẳn là từ khi tu hành tới nay, Lục đạo hữu vẫn chưa tròn trăm tuổi phải không?"
"Trăm tuổi? Phải."
Lục Trường Sinh gật đầu.
Đâu chỉ chưa tròn trăm tuổi, hắn còn chưa đến bốn mươi nữa kìa.
Lý Chính Cương thở dài: "Chưa tròn trăm tuổi mà đã tu thành Võ Thánh, nếu như đạo hữu phí thời gian mấy trăm năm, thậm chí là hơn một nghìn năm ở cảnh giới Nhân Thánh thì đúng là quá chậm rồi."
"Hay đạo hữu có thể cân nhắc việc đi tới Thánh địa, từ đó gia nhập Thánh địa."
"Thánh địa à?"
Lục Trường Sinh nhướng mày.
Đúng là hắn có cân nhắc tới Thánh địa, nhưng nơi đó quá thần bí. Hơn nữa, Thánh địa sẽ thu nhận một vị Võ Thánh sao?
Thiên hạ có biết bao nhiêu Võ Thánh, biết bao nhiêu Nhân Thánh, ai cũng muốn dựa vào Thánh địa nhưng Thánh địa đâu phải nơi làm từ thiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận