Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1829: Hư giới ba lần diễn hóa! Sau nghìn năm cuối cùng liên minh Hỗn Độn cũng gửi tin! (4)

Thẻ thân phận của liên minh Hỗn Độn đang chấn động!
Lục Trường Sinh không khỏi chấn động.
Thẻ thân phận của liên minh Hỗn Độn.
Cuối cùng cũng có động tĩnh rồi.
Chẳng lẽ liên minh Hỗn Độn đã mở ra thông đạo tới Ám Vực?
Nếu không sẽ không thể gửi tin như vậy.
Lục Trường Sinh tính qua thời gian, hắn tới Ám Vực đã hơn một nghìn năm.
Nói chính xác là đã hơn 1.200 năm, gần 1.300 năm.
Đến tận lúc này liên minh Hỗn Độn mới có động tĩnh.
Đủ thấy muốn mở thông đạo tới Ám Vực khó khăn đến mức nào.
Lục Trường Sinh vội bố trí vô số trận pháp.
Che kín động phủ lại, bảo đảm ngay cả cao giai Đại Thánh cũng không thể nhìn thấu tình hình bên trong.
Sau đó Lục Trường Sinh mới lấy ra thẻ thân phận của liên minh Hỗn Độn.
Trong thẻ thân phận xuất hiện một tọa độ.
Sau đó thông báo tất cả tu sĩ Hỗn Độn nhận được tọa độ nhanh chóng tụ hội.
Lục Trường Sinh mở bản đồ ra xem.
Bản đồ của Ngộ Đạo Thánh Tông cực kỳ đầy đủ.
Hắn so sánh vị trí tọa độ.
Nhận ra vị trí tọa độ này hẳn nằm gần dãy núi Vân Mộng.
Cách Ngộ Đạo Thánh Tông rất xa.
Đi đường cũng mất tới mấy năm.
Chỉ là dù xa thế nào thì Lục Trường Sinh cũng muốn đi một chuyến.
Đây là cơ hội duy nhất để hắn rời khỏi Ám Vực!
Lục Trường Sinh vốn muốn mô phỏng ra loại đại đạo thứ ba, sau đó đột phá thành “tam đạo Đại Thánh”.
Nhưng giờ xem ra không cần vội vàng đột phá.
Có thể dùng lý do này để tạm thời rời khỏi Ngộ Đạo Thánh Tông.
Lấy lý do ra ngoài tìm kiếm cơ duyên đột phá, bất cứ kẻ nào cũng không thể ngăn cản hắn.
Nghĩ tới đây Lục Trường Sinh kiểm tra đi kiểm tra lại thẻ thân phận của liên minh Hỗn Độn.
Sau đó hắn mới hạ quyết tâm.
Lục Trường Sinh rời khỏi động phủ, hắn đi tìm Tông chủ Ngộ Đạo Thánh Tông.
“Tông chủ, Lục mỗ đang cảm ngộ loại đại đạo thứ ba nhưng vẫn thiếu một cơ hội, hy vọng có thể xuống núi lịch lãm một phen, biết đâu nhờ cách này lại có thể cảm ngộ loại đại đạo thứ ba.”
Lục Trường Sinh nói thẳng ra.
“Ồ?”
“Lục trưởng lão nhanh vậy đã đến điểm giới hạn, sắp tấn thăng thành tam đạo Đại Thánh rồi ư?”
“Đây đúng là chuyện lớn. Có ngọc đại đạo nên Lục trưởng lão có thể nhanh chóng đạt tới điểm giới hạn như vậy cũng là bình thường. Nếu là chuyện tu hành thì đương nhiên bản tọa sẽ không ngăn cản Lục trưởng lão.”
Tông chủ Ngộ Đạo Thánh Tông gật đầu.
Việc liên quan tới tu hành, tất nhiên hắn sẽ dốc toàn lực ủng hộ đối phương.
“Đa tạ Tông chủ.”
Lục Trường Sinh cáo từ rời đi.
Không lâu sau một mình Lục Trường Sinh đã rời khỏi Ngộ Đạo Thánh Tông, tiến về phía dãy núi Vân Mộng. Tại Ám Vực, Lục Trường Sinh không dám dùng tháp Hắc Quang xuyên qua không gian.
Ngộ nhỡ bị một vị Đại Đế nào đó cảm ứng được rồi vung một bàn tay đập chết hắn thì hắn biết làm thế nào.
Bởi vậy Lục Trường Sinh chỉ triển lộ ra khí tức nhị đạo Đại Thánh, một đường bay đi.
Hơn nữa hắn còn để lộ thân phận trưởng lão của Ngộ Đạo Thánh Tông.
Thế này dễ dàng hơn nhiều.
Phần lớn thế vẫn sẽ nể mặt Ngộ Đạo Thánh Tông nên không làm khó gì Lục Trường Sinh.
Bởi vậy suốt năm năm, Lục Trường Sinh thuận lợi đi đường, cuối cùng cảm ứng được dãy núi Vân Mộng.
Dãy núi Vân Mộng quanh năm bị một tầng sương mù bao phủ.
Tầng sương mù này vô cùng quỷ dị.
Nghe nói một khi tiến tầng sương mù bao phủ dãy núi Vân Mộng, ngay cả Đại Thánh cũng không thể cảm ứng phạm vi quá xa.
Hơn nữa dãy núi Vân Mộng cũng không có đại dược gì cả.
Thế nên xung quanh dãy núi Vân Mộng cũng không có thế lực lớn nào.
Nhưng môn phái nhỏ thì vẫn có mấy nhà.
Lục Trường Sinh một đường xâm nhập vào dãy núi Vân Mộng.
Cũng đã tiến vào trong sương mù.
Hắn dần tới gần vị trí tọa độ trong thẻ thân phận của liên minh Hỗn Độn.
Không lâu sau Lục Trường Sinh đã tới tọa độ được đánh dấu trong thẻ thân phận.
“Ừm?”
Lục Trường Sinh khẽ nheo mắt.
Hắn thấy bên trong sương mù màu trắng dường như có một vết nứt mơ hồ.
Chỉ là vết nứt này rất mơ hồ, cực kỳ không ổn định.
Lục Trường Sinh biết, dựa vào vết nứt này thì không cách nào rời đi.
Nhưng thẻ thân phận của liên minh Hỗn Độn cực kỳ đặc thù.
Chỉ cần có thông đạo thì có cách hai giới cũng có thể liên hệ được.
Giờ lại đã tới gần như vậy, hơn nữa xung quanh đó cũng không có Đại Đế nào hết.
Lục Trường Sinh nhanh chóng bố trí từng trận pháp một, cực kỳ cẩn thận ngăn cách nơi này lại.
Sau đó hắn mới lấy thẻ thân phận của liên minh Hỗn Độn ra rồi bắt đầu gửi tin đi.
Một bên khác của vết nứt.
Sinh mệnh Hỗn Độn của liên minh Hỗn Độn đã đợi ròng rã năm năm.
Thế nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Thậm chí tới cả cao tầng của liên minh Hỗn Độn cũng đã rời đi, chỉ để lại mấy tu sĩ sinh mệnh Hỗn Độn lặng lẽ chờ đợi.
Nếu đợi thêm mấy năm mà vẫn không có bất cứ hồi đáp nào thì liên minh Hỗn Độn sẽ từ bỏ vết nứt này.
Dù sao không ai biết phía sau vết nứt là thứ gì.
Nếu tùy tiện mở thông đạo có thể sẽ dẫn đến hậu quả nặng nề.
Bởi vậy mỗi một lần gặp được vết nứt không gian hướng tới Ám Vực, liên minh Hỗn Độn chuẩn bị cực kỳ kỹ càng.
Hoặc trước tiên phái một sinh mệnh Hỗn Độn tiến vào kiểm tra tình hình xung quanh.
Hoặc dùng thẻ thân phận của liên minh Hỗn Độn để liên hệ, thử xem có thể tìm được sinh mệnh Hỗn Độn đã từng tiến vào Ám Vực không.
Nếu có hồi đáp thì không có gì tốt hơn.
Có thể biết được tình hình phía đối diện.
Nhưng nếu không có hồi đáp thì liên minh Hỗn Độn sẽ phải cẩn thận hơn nhiều.
“Haizz, cũng năm năm rồi, hẳn sẽ không có hồi đáp đâu.”
“Đúng vậy, dù có không ít sinh mệnh Hỗn Độn tiến vào Ám Vực nhưng thật sự có bao nhiêu sinh mệnh Hỗn Độn có thể sống sót trong Ám Vực đây?”
“Nhiều năm qua, nếu có sinh mệnh Hỗn Độn sống sót thì e rằng tình cảnh của đối phương trong Ám Vực cũng vô cùng khó khăn? Ngay cả sống sót cũng khó khăn thì nói gì tới chuyện liên hệ với chúng ta…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận