Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 790: Một cái tát đánh bay Võ Thánh! Các đại Thánh địa chấn động!

Chương 790: Một cái tát đánh bay Võ Thánh! Các đại Thánh địa chấn động!
Nếu muốn ra tay thật, e là Lục Trường Sinh có thể giết Tuyết trưởng lão ngay lập tức.
Các Thánh địa đúng là có mối quan hệ cạnh tranh, dù có một ít vấn đề sẽ làm bọn hắn ra tay đánh nhau, thế nhưng cùng lắm chỉ là khiến đối thủ bị thương thôi.
Giết người ư?
Như vậy thì tính chất sự việc sẽ thay đổi, dễ dàng gây ra sự đối đầu trực tiếp giữa các Thánh địa.
Huống chi nơi đây còn là Thánh địa Thanh Sơn, nếu hạ tử thủ thật, có Võ Thánh chết ở Thánh địa Thanh Sơn, chỉ sợ sẽ kinh động tới cả Địa Thánh của Thánh địa Thanh Sơn.
Khi ấy thì phiền to.
Bởi thế, Phong trưởng lão vội lên tiếng: "Vô Lượng trưởng lão, không đến nỗi đó."
"Tuyết lão quỷ của Đại Tuyết Sơn chỉ là hơi hung hăng ngông cuồng thôi, trừng phạt nho nhỏ là được rồi, tội không đáng chết."
Lục Trường Sinh đã hiểu.
Thế nhưng câu nói này của Phong trưởng lão lại làm Tuyết trưởng lão tức điên lên, cứ như là kết cục của Phong trưởng lão đã được quyết định theo lời hai người này rồi vậy.
Còn có ai để hắn vào mắt hay không?
"Các ngươi..."
Lửa giận của Tuyết trưởng lão đã lên ngập trời. Hắn lập tức phóng xuất Thánh Thể.
"Rầm."
Thánh Thể của Tuyết trưởng lão cao tới ba mươi trượng, nó nhanh chóng vắt ngang trong hư không, dường như đang rít gào trong yên lặng.
Khí thế đáng sợ của nó phóng về phía Lục Trường Sinh, uy thế cũng rất kinh người.
Tuy nhiên, Lục Trường Sinh chẳng hề bận tâm.
"Vèo."
Một giây sau, một bóng người đã lập tức hiện ra phía sau Lục Trường Sinh.
Đây cũng là một Thánh Thể.
Thánh Thể cao tới trăm trượng!
Thánh Thể đáng sợ này dường như bước ra từ hư không, hiển hiện ngay trước mặt mọi người.
Khí thế của nó rất đáng sợ, cứ như một tòa Thái Cổ Thần Sơn đang treo lơ lửng trên đỉnh đầu mọi người, làm cho ai nấy lập tức có cảm giác như sắp nghẹt thở vì phải chịu một áp lực cực lớn.
Đây là Thánh Thể Hỗn Độn của Lục Trường Sinh.
Thánh Thể Hỗn Độn cao trăm trượng nhẹ nhàng vỗ bàn tay xuống một cái.
Bàn tay này cực kỳ to lớn.
Trong khoảnh khắc nó vỗ về phía Thánh Thể của Tuyết trưởng lão, trông nó chẳng khác nào đã che lấp một nửa bầu trời.
Bốn phía lập tức tối sầm lại.
Bàn tay che kín bầu trời như đang muốn nói dù có trốn thế nào cũng không thể thoát được.
"Grào..."
Thánh Thể của Tuyết trưởng lão rít gào trong yên lặng, nó cũng đánh ra một quyền.
Cú đấm này mang theo toàn bộ sức mạnh từ Thánh Thể của Tuyết trưởng lão, nhanh chóng va chạm vào chưởng của Thánh Thể Hỗn Độn.
Sau đó...
Tan biến.
Một quyền của Tuyết trưởng lão trong chớp mắt đã tan vỡ rồi biến mất.
Một quyền dùng hết sức của Thánh Thể mà như đá chìm đáy biển, biến mất trong bàn tay khổng lồ của Thánh Thể Hỗn Độn.
Thần Thông Ngũ Hành Phân Giải!
Đây là Thần Thông Ngũ Hành Phân Giải, có thể phân giải hết thảy sức mạnh Thần Thông của Tuyết trưởng lão.
Sau đó, bàn tay khổng lồ của Thánh Thể Hỗn Độn dễ dàng hạ xuống, túm lấy Thánh Thể của Tuyết trưởng lão y như đang bắt một con gà con.
Thánh Thể của Tuyết trưởng lão dần dần tan vỡ.
"Không..."
Gương mặt Tuyết trưởng lão lộ rõ vẻ sợ hãi và tuyệt vọng.
Một khi Thánh Thể tan vỡ, hắn sẽ chịu trọng thương, thậm chí là phải chết!
"Xì."
Nhưng rốt cuộc, Lục Trường Sinh cũng không ra đòn tử thủ thật.
Phong trưởng lão đã nói rồi, phạt nhẹ thì được chứ giết người thì không ổn lắm.
Do đó, Thánh Thể Hỗn Độn của Lục Trường Sinh không hoàn toàn tiêu diệt Thánh Thể của Tuyết trưởng lão mà chỉ đánh tan một nửa thôi. Sau đó nó lại ném Thánh Thể của Tuyết trưởng lão xuống đất.
"Rầm."
Thánh Thể của Tuyết trưởng lão bị nện mạnh xuống đất, tạo thành một cái hố to trên mặt đất.
Yên lặng!
Bốn phía dường như đã lập tức trở nên yên lặng.
Tất cả mọi người như không thể tin được vào cảnh tượng trước mắt.
Đệ tử của Thánh địa Đại Tuyết Sơn há hốc miệng, không nói được một lời, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ.
Còn Tuyết trưởng lão, dù không chết nhưng hắn cũng không dễ chịu gì. Thánh Thể của hắn đã bị trọng thương, hơn nữa còn bị nện mạnh xuống đất, vô cùng chật vật trước mắt biết bao nhiêu người.
Trái ngược với Thánh địa Đại Tuyết Sơn, đệ tử của Thánh địa Thiên Hà đã hoan hô ầm lên, gương mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ hưng phấn.
"Ha ha ha, trưởng lão của Thánh địa Đại Tuyết Sơn cũng chỉ đến thế mà thôi."
"Vô Lượng trưởng lão đã ra tay thì một trưởng lão của Thánh địa Đại Tuyết Sơn có thể làm gì được nào?"
"Chỉ có một chưởng thôi đấy. Nếu Lục Thánh không hạ thủ lưu tình thì chỉ với một chưởng này, Tuyết trưởng lão của Thánh địa Tuyết Sơn đã bị đánh đến tan xác rồi."
"Sức mạnh của Lục Thánh kinh khủng thật, cứ gặp lần nào là chấn động lần đó."
Các đệ tử của Thánh địa Thiên Hà dường như đã biết kết quả từ trước, hay nói đúng hơn là bọn hắn đã đoán được kết quả rồi, nhưng với đệ tử của Thánh địa Đại Tuyết Sơn thì cảnh tượng này vô cùng chấn động.
Bọn hắn thật sự không thể tin nổi những gì vừa xảy ra trước mắt.
Đường đường là trưởng lão Võ Thánh của Thánh địa Đại Tuyết Sơn, vậy mà kết quả lại bị người ta tát một cái ngã văng xuống đất.
Không có một chút sức nào để đánh trả.
Thậm chí, nếu đối phương không hạ thủ lưu tình thì chỉ với một cái tát này thôi, Tuyết trưởng lão cũng phải chết rồi.
Nhưng đó là vì Tuyết trưởng lão quá yếu hay do đối phương quá mạnh?
"Ngươi... ngươi là ai?"
Lúc này, Tuyết trưởng lão cũng bò lên từ dưới hố sâu với nét mặt tràn đầy kinh hãi.
Dường như hắn vẫn không thể tin nổi chuyện xảy ra khi nãy.
Đến bây giờ, Tuyết chưởng lão vẫn còn chưa định thần lại được, làm sao chỉ trong chớp mắt mà hắn đã bị đập xuống đất rồi?
Thậm chí còn rất thê thảm!
"Ha ha, Tuyết lão quỷ, lần này chịu thua rồi chứ?"
"Lục Thánh chính là trưởng lão có phong hào của Thánh địa Thiên Hà chúng ta."
"Ngươi hẳn cũng biết ý nghĩa của trưởng lão có phong hào ở Thánh địa Thiên Hà chúng ta chứ?"
"Ngươi thua không oan!"
Phong Thiên Hành cười nói.
Thấy Tuyết trưởng lão thua như vậy trong lòng hắn rất vui, cũng coi như được xả giận nên hắn cảm thấy khoan khoái cực kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận