Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 203. Mới tới cũng không nhịn, giết người trước mặt mọi người khiến tất cả đều kinh ngạc!



Chương 203. Mới tới cũng không nhịn, giết người trước mặt mọi người khiến tất cả đều kinh ngạc!




Nhưng chuyện hôm nay phải nói vẫn là chuyện rất mới mẻ trong bang Tứ Hải.
Ai mà ngờ một lang trung bình thường, hơn nữa còn là lang trung vừa tới bang Tứ Hải lại có thể “bạo lực” như vậy, ra tay gọn gàng dứt khoát, không nói nhiều mà cứ thẳng tay giết luôn hai tên học đồ.
Xuống tay còn tàn nhẫn hơn cả đám bang chúng liều mạng, ngày ngày ẩu đả như họ.
Đây là học đồ của Trần Nham đấy!
“Ta vừa nghe ngóng được, thật ra chuyện này cũng nhỏ thôi, chỉ là Trần Nham phái học đồ đánh học đồ của Lục lang trung, không ngờ Lục lang trung lại giết luôn học đồ của Trần Nham ngay trước mặt mọi người. Chậc, cái tính này với sự gan dạ này còn làm lam trung gì nữa? Không vào giang hồ đúng là tiếc thật.”
“Trần Nham chính là đệ đệ của phó Đường chủ ‘Đao Tự Đường’ đấy, Lục lang trung có chỗ dựa nào không mà lại dám làm căng thế?”
“Lục lang trung là đệ tử của Nam Dương danh y Ngô Cảnh, nghe nói hắn đã kế thừa y bát của Ngô Cảnh. Chỉ là không ngờ Lục lang trung còn có thể giết người, thậm chí ra tay rất dứt khoát, nhìn là biết không phải lần đầu rồi.”
“Vừa rồi Lục lang trung phóng khí huyết ra ngoài đấy, khí huyết hóa thành kiếm rồi giết chết hai tên học đồ. Có thể làm tới mức này quá nửa là võ giả Luyện Tạng.”
“Có trò vui xem rồi, không biết Trần Nham với Trần phó Đường chủ sẽ làm thế nào đây?”
Rất nhiều người đang chờ xem “trò vui”.
Ngược lại thì Trần Nham có vẻ như đã bị dọa sợ, rất lâu sau vẫn không hồi thần được.
Bên kia, Lục Trường Sinh đã về tới phòng khám của mình.
Sắc mặt hắn vẫn rất bình tĩnh, chỉ là vừa thay một bộ quần áo mới, sau đó lại ngồi khai đường tọa chẩn như cũ.
Mà không ngờ người bệnh còn nhiều hơn lúc nãy một ít.
Một số người bệnh của Trần Nham cũng theo tới, tìm Lục Trường Sinh khám bệnh.
Một bên dám tới cửa xem bệnh, một bên cũng dám khám bệnh kê đơn.
Dường như ai cũng thấy chẳng có gì to tát.
Chỉ có Trương Hiên và Lục Dương vẫn chưa bình tĩnh nổi, trong mắt lóe lên kinh hãi.
“Lục lang trung, ngài... ngài vừa giết người...”
Trương Hiên run rẩy nói.
Bình thường Trương Hiên rất khôn khéo, nhưng cũng chỉ là khôn vặt.
Gặp chuyện lớn thế này mà còn nói thành lời được đã coi như không tệ.
Như Lục Dương giờ đã sợ tới không nói thành lời, chỉ biết cắm cúi làm việc.
“Giết thì đã sao?”
Thậm chí Lục Trường Sinh còn vừa cười vừa nói.
Hắn đã rời khỏi phủ Nam Dương, không cần tới “Trang Thập Tam” làm bình phong nữa.
Vả lại hiện giờ thực lực của hắn đã có nhiều tiến bộ, thật ra cũng không để ý việc có lộ thân phận hay không nữa.
Hắn chỉ muốn làm theo ý mình.
Chẳng lẽ luyện công tới mức thiên hạ vô địch rồi cũng phải cúi đầu khom lưng vâng vâng dạ dạ?
Chẳng lẽ thiên hạ vô địch mà còn phải chơi âm mưu quỷ kế nực cười gì đó sao?
Đó là ngu!
Có thực lực thì đương nhiên cứ làm theo ý mình.
Lục Trường Sinh lười lảm nhảm vô ích với kẻ như Trần Nham, lần này chỉ giết học đồ của Trần Nham, lần sau Trần Nham còn dám giở trò thì Lục Trường Sinh cũng chẳng ngại giết luôn cả hắn.
Cùng lắm thì rời khỏi bang Tứ Hải thôi.
Hắn muốn đi liệu có ai ngăn nổi?
“Cứ yên tâm làm việc đi.”
“Về sau nếu không muốn bị bắt nạt nữa thì cũng phải luyện võ, dù sao y võ không tách rời. Nếu muốn làm một lang trung tốt mà không có chút võ công phòng thân là không được.”
“Qua một thời gian nữa ta có thời gian sẽ chỉ dạy các ngươi một ít võ công phòng thân.”
Lục Trường Sinh thản nhiên nói như vậy.
Trương Hiên và Lục Dương đều rất mừng, lập tức quỳ gối cảm ơn Lục Trường Sinh.
Họ hiểu rất rõ, “võ công” có thể thay đổi hoàn toàn vận mệnh của họ.
Nhất là Trương Hiên, mơ hồ có cảm giác “Lục lang trung” trước mắt sợ rằng cũng không phải người đơn giản.
Nếu thật sự chỉ là một lang trung bình thường thì sao dám ra tay giết người như vậy?
Có lẽ họ đã ôm được “bắp đùi” thật sự rồi!
Đao Tự Đường, phó Đường chủ Trần Sơn nghiêm mặt.
Trước mặt hắn có một lang trung đang quỳ gối, đó là đệ đệ Trần Nham của hắn.
Trần Nham khóc kể: “Đại ca, tên Lục Trường Sinh kia thật sự rất quá đáng, ta không phải chỉ phái người đánh hai học đồ của hắn thôi sao? Chỉ là hai học đồ thôi mà, thế mà hắn lại làm lớn chuyện lên, trực tiếp ra tay giết hai học đồ của ta, làm ta mất sạch mặt mũi.”
“Thậm chí Lục Trường Sinh còn uy hiếp ta, nếu có lần sau sẽ giết cả ta. Đại ca, ngươi nhất định phải báo thù cho ta..”
Trần Sơn không hề nhúc nhích.
Hắn cũng đã nghe nói về chuyện này.
“Trần Nham, ngươi cảm thấy Lục Trường Sinh dựa vào đâu mà lại dám giết người trước mặt mọi người như thế?”
Trần Sơn đột nhiên hỏi.
Trần Nham ngẩn ra.
Đúng vậy, Lục Trường Sinh dựa vào đâu?
Đối phương chỉ là một lang trung bình thường vừa gia nhập bang Tứ Hải, còn không có chỗ dựa nào, sao lại dám đắc tội với hắn?
Hơn nữa còn là đắc tội một cách triệt để.
Sao Lục Trường Sinh dám?
“Có hai khả năng, y thuật của Lục Trường Sinh rất giỏi, ngang bằng hoặc vượt qua cả Ngô Cảnh. Hắn biết chỉ cần hắn thể hiện tài năng y thuật thì địa vị trong Y Dược Đường sẽ vượt qua ngươi, đạt được vị trí lang trung thâm niên hay danh y cũng không có gì khó.”
“Thế nhưng nếu chỉ dựa vào y thuật tài giỏi thì sợ rằng hắn cũng không dám dứt khoát ra tay giết người như thế.”
“Như vậy chỉ còn một khả năng, chính là thực lực của hắn!”
“Lục Trường Sinh ngoại trừ là lang trung thì chắc chắn cũng là võ giả, hơn nữa ít nhất cũng là võ giả Luyện Tạng!”
“Đã có thực lực mạnh mẽ thì địa vị, thân phận hay chỗ dựa gì đó trước mặt hắn đều vô dụng.”
Phân tích của Trần Sơn khiến Trần Nham trợn trừng mắt.
Võ giả?
Lục Trường Sinh lại là một võ giả Luyện Tạng cực mạnh ư?
Quả thật trước đó hắn không hề nghĩ tới điểm này.
Tuy nói y võ không tách rời, nhiều lang trung cũng biết chút võ công, ngay cả Trần Nham cũng thế.
Thế nhưng hầu như chỉ là cấp độ Tráng Huyết, cùng lắm là đạt tới cấp độ Rèn Cốt là cùng.
Còn về Luyện Tạng?
Quá ít. Hết chương 203.



Bạn cần đăng nhập để bình luận