Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 217. Tranh đoạt vị trí Thiên Nữ! Hải Lãng Ý Cảnh và kiếm ý va chạm!



Chương 217. Tranh đoạt vị trí Thiên Nữ! Hải Lãng Ý Cảnh và kiếm ý va chạm!




Hơn nữa một đao nối tiếp một đao, tựa như sóng biển dồn dập, thử hỏi ai mà cản nổi?
Không...”
Mặt Thiên Thủ Đạo Nhân trắng bệch.
Sức mạnh vượt qua năm trăm đỉnh không phải là thứ mà ám khí của hắn có thể lay động được.
Thế nên khi đao của Lục Trường Sinh chém xuống không gặp bất cứ trở ngại nào, thế như chẻ tre.
“Xì xì”.
Ánh đao hạ xuống, Thiên Thủ Đạo Nhân bị chém từ trên xuống dưới, người chia làm hai nửa.
Nhất thời máu tươi văng tung tóe, trong không khí ngập mùi máu tanh nồng.
Thiên Thủ Đạo Nhân chết rồi!
Cảnh này khiến mọi người không khỏi chấn động, thậm chí còn thấy không thể tin nổi.
Đây là Thiên Thủ Đạo Nhân đấy!
Là người sáng tạo ra Thiên Thủ Đạo, chuyên gia sử dụng ám khí, vậy mà cuối cùng lại bị một đao khách chém chết đơn giản như vậy?
“Người này là ai?”
“Vân Hải Đường tìm đâu ra được người hộ đạo mạnh thế này?”
“Một đao kia e là chẳng có mấy người cản nổi.”
“Thiên Thủ Đạo Nhân sơ sẩy quá, cứ thế mất cả mạng...”
Ngay cả Vân Hải Đường cũng há to miệng, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Nàng biết Đao Thập Nhị rất mạnh, thế nhưng cũng chỉ nghĩ hắn đại khái là võ giả cấp độ Bách Đỉnh mà thôi.
Mà Thiên Thủ Đạo Nhân và những người hộ đạo khác có ai không phải võ giả cấp độ Bách Đỉnh đâu.
Ai mà ngờ được người nổi danh khắp thành Trạm Hải như Thiên Thủ Đạo Nhân lại chẳng đỡ nổi một chiêu như thế.
Trận chiến giữa “Đao Thập Nhị” và Thiên Thủ Đạo Nhân có thể nói là vô cùng kịch tính.
Cùng lúc đó ba cuộc tỷ thí khác cũng đã bắt đầu, tuy không rung động như trận của Đao Thập Nhị và Thiên Thủ Đạo Nhân nhưng cũng đã nhanh chóng phân định được thắng thua.
Người hộ đạo của Trương sư tỷ, vị kiếm khách kia cũng rất mạnh, hắn cũng chỉ dùng một chiêu kiếm đã đánh bại đối thủ.
Thế nhưng hắn không bá đạo như “Đao Thập Nhị”, sau khi thắng hắn không hề giết chết đối phương.
Sau một vòng đấu giờ chỉ còn lại bốn người.
Lần thứ hai rút thăm, lần này Lục Trường Sinh đụng độ người hộ đạo của Triệu sư tỷ, cũng chính là tráng hán vạm vỡ dùng cây búa sắt to đùng kia.
Nhìn qua thôi là biết kẻ này rất mạnh.
Hơn nữa hình như hắn còn có loại bí pháp phòng thân nào đó, sức mạnh không hề kém nếu so với Lục Trường Sinh.
Hai người đứng trên lôi đài, tráng hán vạm vỡ cười lạnh: “Thiên Thủ Đạo Nhân cũng chỉ là sảy tay nên mới chết dưới đao của ngươi thôi. Mà đao của ngươi cũng chỉ là có sức mạnh to lớn, luận về sức mạnh ta đây cũng chẳng sợ ai.”
Tráng hán này tên là Lưu Thiết Tháp, trời sinh hắn đã có sức mạnh rất khủng bố, bản thân còn là võ giả Bách Đỉnh, thậm chí trong cùng cấp độ hắn vẫn có thể coi là kẻ nổi bật.
Hơn nữa nhờ có bí pháp nên hắn cũng không e ngại bất cứ đối thủ nào.
“Vậy sao?”
Lục Trường Sinh cũng không nhiều lời.
Trong chốn giang hồ nói nhiều tới mấy cũng không bằng trực tiếp ra tay.
“Vèo”.
Ngay sau đó Lục Trường Sinh rút đao khỏi vỏ, một ánh đao màu máu hoa lệ nhanh chuẩn ngoan nháy mắt bổ xuống đầu Lưu Thiết Tháp.
“Thiết Tháp Kình Thiên!”
Lưu Thiết Tháp gầm lên.
Cơ bắp trên người hắn cuộn lên, thậm chí khí huyết cũng đã hình thành một đám mây màu máu ngay trên đỉnh đầu hắn.
Lực nổ mạnh khiến tất cả mọi người đều thấy khó thở.
Loại sức mạnh thuần túy này quả thực khiến người ta phải rung động.
Lưu Thiết Tháp muốn dùng cây búa sắt trong tay đập vỡ ánh đao màu máu của “Đao Thập Nhị”.
Ngay sau đó khóe miệng Lục Trường Sinh khẽ nhếch lên.
“Lâm!”
Bí pháp Cửu Tự Chân Ngôn!
Bí pháp Cửu Tự Chân Ngôn viên mãn nháy mắt đã “cố định” Lưu Thiết Tháp.
Đúng, chính là “cố định”.
Lúc này không chỉ đầu óc Lưu Thiết Tháp trở lên trống rỗng mà ngay cả khí huyết trong cơ thể cũng như ngừng lại.
Hết thảy đều bị “cố định”.
“Xẹt”.
Ánh đao màu máu trong tay Lục Trường Sinh nháy mắt hạ xuống, chém ngang cổ Lưu Thiết Tháp.
Đầu của Lưu Thiết Tháp bay xuống đất.
Máu tươi lập tức văng tứ tung, thi thể không đầu vạm vỡ của Lưu Thiết Tháp cũng đổ rạp xuống đất.
Mọi người tức khắc ồ lên.
“Vừa xảy ra chuyện gì?”
“Sao Lưu Thiết Tháp như thể bị cố định một chỗ, để mặc đao của Đao Thập Nhị chém đầu mình thế?”
“Loại võ công này đúng là rất quỷ dị.”
Ngay cả Lục Trường Sinh cũng thầm kinh ngạc.
Hắn biết bí pháp Cửu Tự Chân Ngôn rất mạnh, thế nhưng muốn “cố định” tinh thần và khí huyết của một võ giả Bách Đỉnh quả thực rất khó khăn.
Nếu bí pháp Cửu Tự Chân Ngôn chỉ đến mức tiểu thành như trước kia thì chắc chắn không thể làm được việc này.
Có điều bí pháp Cửu Tự Chân Ngôn viên mãn thì khác.
Lưu Thiết Tháp chết rồi.
“Đao Thập Nhị” chỉ ra tay hai lần đã chém chết hai võ giả Bách Đỉnh.
Cảnh tượng này khiến rất nhiều người âm thầm kinh hãi.
Hiện giờ người hộ đạo tranh đoạt vị trí Thiên Nữ cũng chỉ còn kiếm khách bên phía Trương sư tỷ.
Trương sư tỷ cũng rất lo, nàng nhìn kiếm khách, nhẹ giọng hỏi: “Biểu huynh, ngươi có nắm chắc không? Nếu không thì chúng ta không cần tranh đoạt vị trí Thiên Nữ này nữa.”
Kiếm khách là biểu huynh của Trương sư tỷ.
Rõ ràng là Trương sư tỷ rất coi trọng kiếm khách này.
Nàng chấp nhận từ bỏ vị trí Thiên Nữ chứ không muốn kiếm khách bị thương.
Kiếm khách đứng dậy, bước thẳng lên lôi đài.
Mắt hắn nhìn “Đao Thập Nhị”, thản nhiên nói: “Huyền Kiếm Sơn Trang, Lục Kiếm Minh!”
“Giờ chỉ còn hai chúng ta, tới đi, một trận định thắng bại!”
Lục Trường Sinh có phần kinh ngạc.
“Huyền Kiếm Sơn Trang?”
Nói ra thì đúng là Lục Trường Sinh và Huyền Kiếm Sơn Trang cũng có chút dây dưa.
Lần trước ở Thôi gia thành Cự Bia, Lục Trường Sinh đã nghe qua về trưởng lão Lục Thông của “Huyền Kiếm Sơn Trang”.
Thế nhưng hắn chưa từng gặp Lục Thông, không ngờ giờ lại gặp một người khác của Huyền Kiếm Sơn Trang là Lục Kiếm Minh.
“Ngươi không phải đao khách, đao của ngươi không thành!”
Lục Kiếm Minh bình thản nói.
Hắn một lòng với kiếm, cả đời đều hiến dâng cho thanh kiếm trên tay.
Bất kể đối phó với thủ đoạn gì hắn cũng chỉ cần một kiếm là phá giải!
Đây là tâm thành với kiếm! Hết chương 217.



Bạn cần đăng nhập để bình luận