Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1700: Chủ nhân Thế Giới? Thiên kiêu chấn kinh! (5)

Nhưng kết quả lại thế này?
Chẳng ngờ Lục Trường Sinh thật sự dựa vào ngộ tính của mình để cảm ngộ sức mạnh không gian.
Nhất thời hai người chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau.
“Liễu Thanh tỷ tỷ, nên làm sao bây giờ?”
Tinh Oánh có hơi xấu hổ.
Nếu Lục Trường Sinh mất quá nhiều thời gian để cảm ứng không gian quá thì chẳng phải các nàng đi một chuyến tay không sao?
Thậm chí nàng còn “hố” Liễu Thanh nữa.
Liễu Thanh cau mày.
“Cứ xem đã, nếu trong ba năm vẫn không thể nắm giữ sức mạnh không gian thì chúng ta sẽ chấm dứt việc hợp tác với Lục Trường Sinh.”
Xem như Liễu Thanh đã cho Lục Trường Sinh rất nhiều thời gian rồi.
Ba năm!
Không thể nhiều hơn được.
Dù chỉ có ba năm nhưng đoán chừng tới khi ấy sinh mệnh Ám Vực ở trong Thiên Ngục cũng đã bị thanh trừ rất nhiều.
Thế nhưng Liễu Thanh cũng đang để ý tới Lục Trường Sinh.
Nàng cũng thấy rất tò mò.
Một tên tu sĩ chỉ có bình xét cấp bậc là tuyệt thế, hơn nữa chỉ là Đăng Thần tứ giai, rốt cuộc hắn có sức mạnh và lòng tin ở đâu là mình có thể nắm giữ sức mạnh không gian của một thế giới Hỗn Độn chỉ trong thời gian ngắn, thậm chí còn có thể tiến hành xuyên qua không gian?
Chẳng lẽ ngộ tính của Lục Trường Sinh còn kinh khủng hơn cả thiên kiêu?
Dù là thiên kiêu cũng không thể cảm ngộ sức mạnh không gian của thế giới Hỗn Độn.
Càng không cần nói tới việc xuyên qua không gian.
Thậm chí ngay cả sinh mệnh Hỗn Độn cũng không thể cảm ngộ và nắm giữ sức mạnh không gian.
Phần lớn sinh mệnh Hỗn Độn sở dĩ có thể xuyên qua không gian đều dựa vào sức mạnh cường đại, cưỡng ép xé toang không gian, từ đó tiến hành xuyên qua không gian.
Dựa vào ngộ tính của mình cảm ngộ không gian, đồng thời nắm giữ sức mạnh không gian, từ đó xuyên qua không gian, quả thực là chuyện chưa ai từng nghe thấy.
Thế nhưng Liễu Thanh vẫn cho Lục Trường Sinh thời gian.
Nàng cho hắn ba năm!
Lúc này Lục Trường Sinh đang đắm chìm trong việc cảm ngộ không gian.
Hắn không biết Liễu Thanh và Tinh Oánh bàn bạc gì với nhau.
Hắn chỉ biết dốc hết toàn lực, nhanh chóng nắm giữ sức mạnh không gian.
Lục Trường Sinh thử cảm ứng sức mạnh không gian, trong lòng không khỏi mừng rỡ.
Đúng là nơi này không có ý chí thế giới.
Vậy thì đơn giản rồi.
Không có ý chí thế giới thì Lục Trường Sinh có thể thoải mái cảm ngộ không gian, sau đó nắm giữ sức mạnh không gian.
Đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Hơn nữa tại Lạc Kim giới hắn đã từng nắm giữ sức mạnh không gian.
Thế nên cũng đã quen thuộc với việc này.
Thời gian ngày lại ngày trôi qua.
Một năm, hai năm, ba năm…
Thời gian ba năm đã qua.
Lục Trường Sinh vẫn không có chút động tĩnh nào.
Liễu Thanh không khỏi toát ra vẻ thất vọng.
“Liễu tỷ tỷ, hay chờ thêm chút nữa đi?”
Tinh Oánh vẫn có chút không cam tâm.
Ngộ nhỡ Lục Trường Sinh thật sự nắm giữ được sức mạnh không gian thì sao?
Nàng vẫn muốn chờ thêm một chút.
Nhưng Liễu Thanh thì khác.
Dù không có năng lực xuyên qua không gian của Lục Trường Sinh thì nàng vẫn có thể thu hoạch được rất nhiều điểm cống hiến.
Hiện tại đối với Liễu Thanh mà nói đã chậm trễ suốt ba năm.
Nàng không thể tiếp tục trì hoãn nữa.
Cứ tiếp tục trì hoãn thì nàng sẽ tổn thất nặng nề.
“Không cần, đã đợi suốt ba năm rồi, dù có đợi thêm cũng có ý nghĩa gì đâu?”
“Nếu thêm mấy chục năm nữa hắn mới nắm giữ được sức mạnh không gian thì sợ rằng cũng không có tác dụng gì.”
Liễu Thanh lắc đầu, nàng không muốn chờ thêm nữa.
Tinh Oánh cũng biết, không thể để Liễu Thanh tiếp tục chờ đợi.
Nàng không khỏi thở dài một tiếng.
“Vù vù.”
Đúng lúc này, hư không xung quanh Lục Trường Sinh lan ra từng tia gợn sóng.
Đó là gợn sóng không gian!
Thấy cảnh này sắc mặt Tinh Oánh tràn đầy mừng rỡ.
“Liễu tỷ tỷ, đợi thêm mấy ngày đi.”
Tinh Oánh khẩn cầu.
Liễu Thanh nhìn thấy biến hóa xung quanh Lục Trường Sinh, đúng là gợn sóng không gian.
Hình như đã có chút biến hóa.
Thế là Liễu Thanh cắn răng nói: “Đươc, vậy thì đợi thêm mấy ngày.”
Hai người vừa căng thẳng lại vừa mong đợi tiếp tục chờ đợi kết quả.
Khoảng bảy ngày sau.
“Tách.”
Lục Trường Sinh đột nhiên mở bừng mắt.
Trong tầm mắt hắn là hai bóng người quen thuộc.
Tinh Oánh và Liễu Thanh đứng phắt dậy, ánh mắt nhìn về phía Lục Trường Sinh đầy vẻ mong chờ.
“Lục đạo hữu, có thành công không?”
Giọng nói của Tinh Oánh cũng không giấu được vẻ kích động.
Lục Trường Sinh nhìn qua Tinh Oánh và Liễu Thanh, sau đó khẽ gật đầu.
“Hẳn là được rồi.”
Nói xong Lục Trường Sinh vung tay lên, một nguồn sức mạnh bao phủ Tinh Oánh và Liễu Thanh.
“Đừng phản kháng, ta thử dẫn các ngươi xuyên qua không gian xem thế nào.”
Nghe thế trong lòng hai người buông lỏng, cũng không phản kháng nữa mà mặc cho sức mạnh của Lục Trường Sinh bao phủ lên các nàng.
“Tách.”
Ngay sau đó Lục Trường Sinh bước ra một bước.
Thân ảnh ba người cũng biến mất, trong nháy mắt không thấy bóng dáng đâu nữa.
“Vù vù.”
Một nơi nào đó trong hư không Thiên Ngục, gợn sóng không gian lan rộng ra từng vòng, sau đó ba bóng người đột ngột xuất hiện.
Liễu Thanh, Tinh Oánh đều mở to hai mắt.
“Đây… thật sự là xuyên qua không gian!”
Hai người ngỡ nghìng nhìn nhau.
Thật sự là xuyên qua không gian.
Hiện giờ bọn họ đã cách nơi vừa nãy ít nhất là vạn dặm.
Trong chớp mắt đi qua vạn dặm.
Đây không phải xuyên qua không gian thì còn là gì được nữa?
Thế nhưng Lục Trường Sinh có vẻ như không hài lòng cho lắm.
Vừa rồi hắn chỉ thử nghiệm mà thôi.
Mang theo hai người và mình một mình xuyên qua không gian quả là khác biệt.
Mang theo hai người đúng là sẽ có gánh nặng.
Hơn nữa khoảng cách một lần xuyên qua không gian cũng có hạn chế.
Kỳ thực bởi gánh nặng quá lớn.
Nhưng dù có gánh nặng, dù bị hạn chế khoảng cách nhưng đúng là hắn vẫn có thể xuyên qua không gian.
Mà cùng lắm thì lại xuyên qua không gian thêm mấy lần, thế là có thể đi khắp cả tòa Thiên Ngục rồi.
Ảnh hưởng không quá lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận