Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 201. Một mình tiến vào quân trận, phá cửa thành giữa vạn quân! (2)



Chương 201. Một mình tiến vào quân trận, phá cửa thành giữa vạn quân! (2)




Hơn nữa họ nhận đủ mọi ngành nghề, không phải chỉ có võ giả mới gia nhập được, ngay cả lang trung cũng có thể gia nhập bang phái.
Thậm chí bang phái còn rất cần lang trung giỏi.
Vì thế Lục Trường Sinh đi thẳng tới bang Tứ Hải.
Tổng bộ của bang Tứ Hải nằm trên con đường phát triển nhất thành Trạm Hải, Lục Trường Sinh rất nhanh đã tìm được nơi này.
Trước cửa có mấy tên thủ vệ, Lục Trường Sinh nói thẳng: “Ta là lang trung, không biết có thể gia nhập bang Tứ Hải không?”
“Lang trung?”
Đám thủ vệ không khỏi vui vẻ.
Bất kể ở đâu thì lang trung cũng luôn được kính trọng.
“Nhận, đương nhiên là nhận rồi.”
“Có điều lang trung cần phải tham gia khảo hạch, đi theo ta.”
Vì thế Lục Trường Sinh đi theo thủ vệ, thuận lợi tiến vào bang Tứ Hải.
Bang Tứ Hải có rất nhiều lang trung.
Dù sao đây cũng là bang phái lớn, suốt ngày đánh đánh giết giết, rất nhiều thành viên trong bang phái đều sẽ bị thương rồi ngã bệnh.
Thế nên bang Tứ Hải mới có rất nhiều lang trung.
Hơn nữa các lang trung còn tập hợp thành “Y Dược Đường”.
Lục Trường Sinh được dẫn tới Y Dược Đường, một lão giả mặc trang phục của lang trung nhìn Lục Trường Sinh từ đầu tới chân rồi cau mày hỏi: “Ngươi còn trẻ như vậy mà đã là lang trung rồi sao?”
Điểm yếu duy nhất của Lục Trường Sinh chính là tuổi quá trẻ.
Dù sao lang trung đều được sư phụ dẫn dắt, tận tay chỉ dạy kiến thức.
Bình thường phải tới hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, thậm chí ba mươi lăm tuổi mới có chút thành tựu.
Còn Lục Trường Sinh thì sao?
Năm nay hắn còn chưa tới hai mươi tuổi nữa kìa.
Chẳng trách lang trung của Y Dược Đường lại tỏ vẻ khó tin như vậy.
“Sư phụ ta là Nam Dương danh y Ngô Cảnh.”
Lục Trường Sinh tự giới thiệu mình.
Dù sao hắn cũng dùng thân phận “Lục Trường Sinh” xuất hiện ở thành Trạm Hải, mà tin tức về hắn vốn không phải chuyện bí mật gì.
Cho dù hắn không nói thì người muốn biết vẫn sẽ tra ra được thôi.
“Nam Dương danh y Ngô Cảnh?”
“Thì ra là cao đồ của Ngô lão.”
Lang trung của Y Dược Đường như thể bừng tỉnh.
Ngô Cảnh là một vị danh y chân chính.
Chỉ cần là lang trung thì hầu như có rất ít người chưa từng nghe tới tên Ngô Cảnh.
“Nếu đã là cao đồ của Ngô lão thì chắc chắn y thuật cũng sẽ không tệ.”
“Có điều cũng không thể vì thế mà bỏ qua khảo hạch cần thiết được.”
Thế nên lang trung của Y Dược Đường bắt đầu sắp xếp để Lục Trường Sinh tham gia khảo hạch.
Đối với lang trung mà nói khảo hạch tất nhiên sẽ là hai việc xem bệnh và trị thương.
Thậm chí với bang Tứ Hải mà nói, trị thương còn quan trọng hơn xem bệnh nhiều.
Mà tình cờ là Lục Trường Sinh lại rất hiểu về chỉnh hình xương cốt.
Bởi vậy sau một phen khảo hạch kỹ càng, lang trung của Y Dược Đường đã hoàn toàn tán thưởng tài năng của Lục Trường Sinh.
“Không hổ là cao đồ của Ngô lão, tuổi trẻ mà lại có y thuật cao tới vậy, không ngờ, thật là không thể ngờ!”
“Lục lang trung, ngươi đã thông qua khảo hạch của Y Dược Đường chúng ta. Có điều Y Dược Đường chúng ta được chia làm bốn loại là thánh thủ, danh y, lang trung thâm niên và lang trung bình thường.”
“Tuy y thuật của ngươi rất cao, có thể nói là gần như sắp theo kịp cấp độ danh y, nhưng quy củ của Y Dược Đường là phải dùng công trạng thăng cấp. Bởi vậy ngươi phải bắt đầu từ lang trung bình thường đi lên.”
“Thế nhưng chỉ cần y thuật cao minh, tích lũy đầy đủ công trạng là có thể lên chức lang trung thâm niên, thậm chí là danh y nhanh thôi.”
Lục Trường Sinh biết quy củ của Y Dược Đường, gật đầu đồng ý.
Cái gọi là “công trạng” thật ra có thể dùng trong toàn bang Tứ Hải.
Thấp như thành viên phổ thông hay cao như Bang chủ rồi các trưởng lão đều phải theo chế độ tính công trạng này.
Nghe nói chế độ này do bốn vị đại nguyên lão của bang Tứ Hải cùng đặt ra, cũng nhờ chế độ này nên bang Tứ Hải mới có thể tồn tại trăm năm, thậm chí phát triển thành bang phái lớn nhất thành Trạm Hải như bây giờ!
Không lâu sau Lục Trường Sinh chính thức trở thành một lang trung bình thường trong Y Dược Đường của bang Tứ Hải.
Y Dược Đường còn phái hai học đồ cho Lục Trường Sinh.
Hai học đồ này một người là Lục Dương, người còn lại là Trương Hiên.
Lục Dương trầm tĩnh kiệm lời, tính tình kiên định, chỉ là hơi chậm chạp một chút.
Trương Hiên thì khôn ngoan nhanh nhẹn, rất khéo đưa đẩy, tình tính lại có phần lanh lợi.
Không bận tâm tính cách hai người này thế nào nhưng cả hai đều thấy rất mừng vì có thể trở thành học đồ của lang trung Y Dược Đường.
Bởi vì điều này cũng có nghĩa là địa vị của họ trong bang Tứ Hải cũng tăng lên.
Hơn nữa quan hệ giữa học đồ và lang trung là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.
Nếu lang trung không hài lòng với học đồ thì cho thể đuổi thẳng cổ.
Học đồ bị đuổi về trong bang Tứ Hải đều sẽ bị “giải quyết” sạch.
Tuy chuyện này rất tàn khốc nhưng đó chính là cách hành xử của bang phái.
“Ra mắt Lục lang trung!”
Hai học đồ cung kính dập đầu.
Hiện giờ Lục Trường Sinh là người nắm giữ sống chết của bọn họ.
“Ừ, mai ta mới bắt đầu khai đường tọa chẩn, các ngươi không cần câu nệ quá, làm tốt việc của mình là được rồi.”
Lục Trường Sinh tùy tiện nói mấy câu.
“Vâng thưa lang trung.”
Lục Trường Sinh có một viện tử riêng tại bang Tứ Hải.
Đủ thấy là bang Tứ Hải vẫn rất coi trọng lang trung.
Ngày hôm sau Lục Trường Sinh tới Y Dược Đường, bắt đầu khai đường tọa chẩn.
Thế nhưng đợi mãi tới trưa cũng chỉ có bốn năm người tìm tới thăm khám.
Cứ thế mãi thì không được.
Theo chế độ của Y Dược Đường, chữa khỏi cho một người bệnh sẽ nhận được một ít công trạng.
Hơn nữa vết thương của người bệnh, mức độ nghiêm trọng của chứng bệnh thật ra đều sẽ được đưa vào đánh giá.
Mà mấy người bệnh của Lục Trường Sinh đều là cấp bậc thấp nhất, vết thương của họ cũng là thương ngoài da, nặng nhất là một người bệnh có triệu chứng phong hàn.
Tới tận trưa công trạng đạt được cũng chẳng đáng bao nhiêu.
Sống trong bang Tứ Hải mà không có công trạng thì sẽ rất khó khăn. Hết chương 201.



Bạn cần đăng nhập để bình luận