Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 79. Kiếm của Lục Trường Sinh còn nhanh hơn



Chương 79. Kiếm của Lục Trường Sinh còn nhanh hơn




Điều này làm Triệu Kỳ Lôi cảm thấy rất giận.
Bình thường, Triệu Kỳ Lôi luôn là một kẻ tự cao tự đại.
Ngay cả sáu người còn lại trong Triệu Gia Thất Tử, chưa chắc Triệu Kỳ Lôi đã thèm để ý.
Vậy mà giờ đây một hắc y nhân xa lạ lại dám không nhìn tới hắn?
Lý Hồng Trang nghiến răng, thấp giọng nói: "Hắn là Triệu Kỳ Lôi, một trong số Triệu Gia Thất Tử, được người đời gọi là Liệt Đao. Đao pháp của hắn nổi danh nhờ tốc độ và sức mạnh. Nếu tính trong số võ giả bên dưới cảnh giới Thần Lực, có thể nói hắn là kẻ đánh khắp Nam Dương này cũng không có địch thủ. Ngươi nhất định phải cẩn thận!"
Tuy rằng "hắc y nhân" đã tới, thế nhưng Lý Hồng Trang vẫn còn lo lắng.
Tất cả là bởi vì tên tuổi của Liệt Đao Triệu Kỳ Lôi quá lớn.
Ánh hào quang của "Lục Tử" còn lại trong Triệu Gia Thất Tử có gộp hết lại cũng không thể sánh bằng một mình Liệt Đao Triệu Kỳ Lôi.
Đây chính là kẻ đứng trên đỉnh của Luyện Tạng, thậm chí đã từng chém giết các võ giả Luyện Tạng khác.
"Hắc y nhân" dù mạnh nhưng Lý Hồng Trang cũng không dám chắc chắn rằng hắn có thể cản trở được Triệu Kỳ Lôi hay không.
"Liệt Đao Triệu Kỳ Lôi à?"
Lúc này, Lục Trường Sinh mới nhìn sang đối phương.
"Rốt cục thì các hạ là ai? Với thực lực của các hạ, không thể nào lại là kẻ bừa bãi vô danh trên giang hồ được."
Triệu Kỳ Lôi lạnh lùng hỏi.
"Chẳng phải ngươi vẫn luôn tìm ta đấy sao?"
Lục Trường Sinh nắm chặt thanh đoản kiếm trong tay.
Nhìn thấy đoản kiếm, mắt Triệu Kỳ Lôi trừng to, một suy nghĩ chợt vụt qua trong đầu hắn.
"Là ngươi?"
Triệu Kỳ Lôi đã hoàn toàn hiểu rõ.
Hắn vẫn luôn miệt mài tìm kiếm và đuổi theo một kiếm khách đã giết các võ giả Triệu gia lần trước.
Mà bây giờ, tên kiếm khách kia lại đang đứng ngay trước mặt hắn.
Triệu Kỳ Lôi liên tưởng tới chiêu khí huyết hóa kiếm khi nãy của hắc y nhân, hắn không hề cảm thấy hoảng sợ mà ngược lại còn bắt đầu hưng phấn.
Đã lâu lắm rồi Triệu Kỳ Lôi không gặp được đối thủ.
Tính trong số võ giả bên dưới cảnh giới Thần Lực, thậm chí Triệu Kỳ Lôi cảm thấy mình sắp thành vô địch rồi.
Mãi cho tới lần trước, khi nhìn thấy vết thương trên thi thể của các võ giả Triệu gia, Triệu Kỳ Lôi mới loáng thoáng nhận ra rằng người giết chết các võ giả Triệu gia có kiếm pháp cực kỳ nhanh, quả thực là không thể tưởng tượng nổi. Khi ấy, hắn mới thấy hứng thú.
"Kiếm của ngươi rất nhanh!"
"Có điều đao của ta cũng chẳng chậm."
"Hôm nay thử xem đi, là kiếm của ngươi nhanh hơn hay là đao của ta nhanh hơn?"
Khí thế của Triệu Kỳ Lôi liên tục tăng lên, dường như cả cơ thể hắn đều đã biến thành một thanh đao, phong mang tất lộ.
Lục Trường Sinh vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.
Hắn đã gặp rất nhiều võ giả Luyện Tạng hàng đầu rồi.
Đà Đao Thiên Vương Lý Kế, Quỷ Diện Trần Tam Cửu, Tả sứ Triệu Hưng của Vạn Độc giáo, cả ba người này thậm chí còn có thể nói là những tồn tại gần như vô địch của các võ giả dưới cảnh giới Thần Lực, thế nhưng tất cả đều đã bị Lục Trường Sinh kết liễu.
Bây giờ có lẽ là lại thêm một Liệt Đao Triệu Lôi nữa.
Chẳng qua nếu bàn về tốc độ của đao pháp hoặc kiếm pháp, Lục Trường Sinh chưa bao giờ gặp được võ giả nào nhanh hơn hắn.
"Như ngươi mong muốn."
Lục Trường Sinh đặt tay lên chuôi kiếm.
"Keng keng".
Kiếm của Lục Trường Sinh đã ra khỏi vỏ nhưng lại không hề có bạch quang chói mắt.
Thậm chí còn không thể nhìn thấy hình dáng kiếm của hắn.
Cùng lúc đó, Triệu Kỳ Lôi cũng rút đao ra rồi.
Đao của Triệu Kỳ Lôi thật sự rất nhanh, còn nhanh hơn cả khi ra tay với Lý Hồng Trang khi nãy.
Mặc dù Lý Hồng Trang đang đứng một bên để quan sát trận chiến, thế nhưng nàng cũng chỉ nhìn thấy một bóng đao mờ mờ, như vậy là đủ thấy đao của Triệu Kỳ Lôi nhanh đến mức nào.
Lý Hồng Trang thực sự không thể tưởng tượng nổi khi đối mặt với đao pháp như vậy liệu còn thứ gì có thể ngăn cản nó đây.
Thế nhưng Lục Trường Sinh lại không hề chặn một đao kia.
Việc hắn làm chỉ có rút kiếm rồi thu kiếm.
Thậm chí ngay cả bóng dáng hắn cũng chỉ nhoáng lên rồi thôi.
Cứ như là hắn không hề động thủ vậy.
Nếu như Lý Hồng Trang có thể nhìn thấy bóng đao mờ mờ của Triệu Kỳ Lôi thì nàng không thể nào nhìn thấy bóng kiếm của Lục Trường Sinh.
Thậm chí dù Lý Hồng Trang đã mở to mắt, nhìn thật chăm chú và cẩn thận nhưng ngay cả việc Lục Trường Sinh có động thủ hay không, nàng cũng không dám chắc.
"Xẹt".
Một tiếng động nhỏ vang lên, đao của Triệu Kỳ Lôi dừng lại.
Hắn dừng ngay ở vị trí cách Lục Trường Sinh ba tấc.
Nhưng chính ba tấc ngắn ngủi này lại giống như lạch trời, khó mà vượt qua nổi.
Sự kinh ngạc lộ rõ trên mặt Triệu Kỳ Lôi.
"Ta luyện đao từ năm sáu tuổi, mười tuổi đã dùng đao giết người, mười ba tuổi nắm giữ được khoái đao, mười tám tuổi nổi danh khắp thành Nam Dương, hai mươi tám tuổi Luyện Tạng, từ cảnh giới Thần Lực trở xuống, trong toàn Nam Dương này, ta chưa từng gặp đối thủ!"
"Cho tới hôm nay, ta vẫn chưa bao giờ gặp được loại võ công có thể nhanh hơn cả đao của ta."
"Nhưng hôm nay, ta đã gặp được rồi."
"Kiếm của ngươi còn nhanh hơn cả đao của ta nữa!"
Trong ánh mắt của Triệu Kỳ Lôi không hề có hoảng sợ, không hề có tiếc nuối. Ngược lại, đó là kinh hỉ, là thoải mái.
Rốt cục hắn cũng có thể gặp được kiếm nhanh hơn đao của hắn rồi!
Thậm chí Triệu Kỳ Lôi còn tự hỏi rằng dù hắn có dùng một trăm năm nữa để luyện chiêu kiếm đó, chỉ sợ cũng không thể nào đạt được tốc độ nhanh đến vậy.
Sáng sớm ngộ chân lý, chiều có thể chết được rồi.
Trong lòng Triệu Kỳ Lôi, khoái đao hoặc khoái kiếm chính là ý nghĩa để tồn tại của cả cuộc đời hắn!
"Xì!"
Một vết máu trên cổ Triệu Kỳ Lôi nứt ra.
Ngay sau đó, máu tươi phun tung tóe.
Một tiếng "rầm" vang lên.
Triệu Kỳ Lôi cứ thế ngã xuống đất.
Đường đường Liệt Đao, đánh khắp Nam Dương không có kẻ địch, vậy mà giờ đây đã chết dưới kiếm pháp nhanh hơn hắn. Hết chương 79.



Bạn cần đăng nhập để bình luận