Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 210. Đao Thập Nhị tái xuất giang hồ, vung đao chém thành hai nửa! (3)



Chương 210. Đao Thập Nhị tái xuất giang hồ, vung đao chém thành hai nửa! (3)




Chúng đơn giản chỉ là muốn đục nước béo cò, kiếm chác chút ít từ thương hội Viễn Dương mà thôi.
Dù sao hiện giờ thương hội Viễn Dương cũng chẳng có võ giả thực lực mạnh mẽ nào tọa trấn cả.
Mà nếu có võ giả Luyện Tạng thì chúng cũng chẳng ngại.
Bởi chúng đều là võ giả Luyện Tạng, thậm chí còn có võ giả Luyện Tạng đỉnh phong nữa kìa!
Lúc này Lục Trường Sinh và Tác Phỉ đã ra bên ngoài.
Tác Phỉ nhìn thấy đám võ giả giang hồ kia thì cũng tức điên lên, nàng lớn tiếng quát: “Thương hội Viễn Dương chúng ta không có Vân Anh Khoáng Mẫu gì hết. Chuyện này cũng đã làm rõ rồi, sao các ngươi cứ dây dưa mãi không thôi thế hả?”
“Hì, không ngờ người quản lý ở đây lại là một phiên bà tử, chẳng trách thương hội Viễn Dương suy bại tới mức này. Vân Anh Khoáng Mẫu có liên quan tới thương hội Viễn Dương hay không các ngươi nói là được sao? Phải để chúng ta điều tra kỹ càng mới được chứ.”
“Giờ các ngươi muốn chủ động tránh đường để chúng ta vào tra xét thương hội Viễn Dương hay đợi chúng ta giết vào trong đây?”
Đám võ giả giang hồ cũng không nhiều lời nữa mà nói thẳng ra luôn.
“Các người...”
Tác Phỉ tức run người, đám người này rõ ràng không muốn nói lý rồi.
Thế nhưng nàng không có cách ứng phó nào cả.
“Tác Phỉ, thương hội Viễn Dương làm ăn ở thành Trạm Hải thật ra cũng coi như đã bước một chân vào giang hồ.”
“Lần trước ta đã nói rồi, giang hồ cũng có thể nói tới đạo lý, nhưng muốn vậy thì trong tay phải có đao mới có thể phân rõ phải trái được.”
Lục Trường Sinh đột nhiên lên tiếng.
“Keng.”
Ngay sau đó đao trong tay Lục Trường Sinh nháy mắt rời vỏ.
Nhất thời một ánh đao màu máu xẹt qua khoảng cách mấy trượng.
Ánh đao màu máu này không có gì đặc biệt, cũng chỉ là một đao chém xuống bình thường mà thôi.
Thế nhưng chỉ một đao này lại khiến mấy tên võ giả Luyện Tạng như phải đối mặt với sóng lớn cuồn cuộn.
Trong tầm mắt chúng, như thể đây không phải chỉ là một ánh đao mà là tầng tầng lớp lớp sóng biển đang chậm rãi thổi quét tới.
Thân thể chúng thậm chí còn không thể nhúc nhích nổi.
“A...”
Cả đám hét toáng lên.
Thế nhưng cũng chẳng có bất cứ tác động gì.
“Xì xì”.
Ánh đao màu máu cứ thế xông vào cơ thể, tuy chỉ có một đao nhưng tới trước mặt chúng lại như chia ra thành mấy ánh đao liền, rồi cứ thế chém vào trên người chúng.
Sức mạnh khủng bố trực tiếp chém chúng thành hai nửa.
Khoảng cách giữa đôi bên là mấy trượng, hơn nữa còn là phóng khí huyết ra ngoài, vậy mà lại có sức mạnh đáng sợ nhường này ư?
Yên tĩnh!
Bốn phía xung quanh thương hội Viễn Dương đều im phăng phắc.
Lục Trường Sinh thu đao vào vỏ, hắn nhìn thoáng qua bốn phía.
Cũng chẳng có gì lạ khi xung quanh thương hội Viễn Dương đang có vô số con mắt dò xét.
Thế nhưng hiện giờ những kẻ dò xét đều đã biến mất không thấy tăm hơi, không một ai còn dám lại gần thương hội Viễn Dương nữa.
Đùa cái gì thế hử?
Một đao vừa rồi liệu võ giả bình thường có chém ra được không?
Đó là võ giả cảnh giới Thần Lực đấy!
Cách khoảng không mấy trượng mà dùng một đao chém chết cả mấy võ giả Luyện Tạng một lúc.
Dù giữa đám võ giả cảnh giới Thần Lực cũng là tồn tại vô cùng mạnh.
Thử hỏi sao chúng dám dò xét thương hội Viễn Dương nữa đây?
Rõ ràng lúc này chẳng còn ai nghi ngờ lời đồn thương hội Viễn Dương truyền ra nữa rồi.
Đao Thập Nhị!
Chắc chắn là cường giả Đao Thập Nhị người có cảnh giới Thần Lực mà thương hội Viễn Dương vẫn luôn nhắc tới đã trở lại rồi.
“Đao Thập Nhị tái xuất giang hồ, một đao chém chết mấy tên võ giả Luyện Tạng, chắc chắn hắn là võ giả cảnh giới Thần Lực, không thể chọc vào được.”
“Thương hội Viễn Dương có Đao Thập Nhị tọa trấn, rút thôi!”
“Sau này không thể chọc vào thương hội Viễn Dương nữa...”
Chỉ trong một thời gian ngắn tin tức “Đao Thập Nhị” tái xuất giang hồ đã nhanh chóng truyền đi khắp nơi.
Tác Phỉ thấy như vậy cũng không khỏi kích động.
“Đao tiên sinh, lần này thật sự làm phiền ngài rồi...”
“Được rồi, giờ thương hội Viễn Dương hẳn là cũng không có việc gì nữa, tiểu thư Tác Phỉ, cáo từ.”
Lục Trường Sinh cũng không ở lại lâu, sau khi nói xong thì cơ thể nhoáng lên một cái, nhanh chóng biến mất trong màn đêm đen kịt.
Trong màn đêm, gió lạnh thổi qua.
Trên đường đã không còn một bóng người.
Lục Trường Sinh chỉ nghe thấy tiếng bước chân của mình vang vọng bên tai.
Dần dần Lục Trường Sinh lại dừng bước.
Thậm chí hắn không cần quay đầu lại mà vẫn bình thản nói: “Đi theo ta lâu vậy rồi, cũng nên ra mặt đi chứ.”
Thanh âm vang vọng khắp nơi, thế nhưng không thấy bóng một ai khác.
Tay Lục Trường Sinh từ từ nắm lấy chuôi đao.
“Đao huynh.”
Đúng lúc Lục Trường Sinh chuẩn bị rút đao ra khỏi vỏ thì trong tai lại truyền tới một giọng nói quen thuộc.
“Hử? Vân cô nương?”
Lục Trường Sinh quay phắt đầu lại, hắn trông thấy một nữ tử mặc áo đen.
Tuy người này che mặt nhưng hắn chỉ nhìn qua là biết đây chính là Vân Hải Đường.
“Đao huynh, ta tìm ngươi đã lâu nhưng vẫn không có tin tức gì của Đao huynh cả. Lần này Vân Anh Khoáng Mẫu hiện thế, ta nghĩ hẳn Đao huynh cũng sẽ tham dự vào chuyện này, vậy nên vẫn chờ bên ngoài thương hội Viễn Dương.”
“Không ngờ lại chờ được Đao huynh hiện thân thật.”
Vân Hải Đường chậm rãi mở miệng.
Chẳng ngờ đối phương vẫn luôn tìm kiếm Lục Trường Sinh.
Có điều lúc đó Lục Trường Sinh đã rời khỏi thành Trạm Hải, thế nên Vân Hải Đường không thể tìm ra hắn được.
“Vân cô nương tìm Đao mỗ có việc gì?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Nơi này không tiện nói chuyện, mời Đao huynh đi theo ta.”
Vân Hải Đường xoay người thi triển thân pháp, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Lục Trường Sinh và Vân Hải Đường là “người quen cũ”, dù không thân thiết nhưng đôi bên cũng có chút tin tưởng nhất định.
Huống chi Vân Hải Đường cũng chỉ là võ giả Luyện Tạng, vậy nên Lục Trường Sinh chẳng có gì phải sợ.
Vì thế Lục Trường Sinh cũng theo sau, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Không lâu sau hai người phóng qua một bức tường cao, nhảy vào một viện tử yên tĩnh. Hết chương 210.



Bạn cần đăng nhập để bình luận