Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 1693: Dưỡng đao vạn năm vẫn thất bại thảm hại! Đây chính là cái uy của thiên kiêu! (3)

Tổng cộng chia làm chín lần đối chiến.
Chín trận thắng năm.
Người thắng thì lấy được quyền kiểm soát thế giới Hỗn Độn kia.
Hơn nữa hai nhà có thể vận dụng bất cứ thủ đoạn gì hoặc mời chào bất cứ người nào.
Chỉ cần phù hợp với điều kiện là có thể đại diện cho hai nhà xuất chiến.
Thế nên hai nhà Trần gia Vương gia mới dùng hết khả năng mời chào tu sĩ cấp độ Đăng Thần tới đối chiến.
Đương nhiên chuyện thế này mời thiên kiêu mới là tốt nhất.
Trong cùng một cấp độ thiên kiêu có thể nói là vô địch.
Thế nhưng thiên kiêu đâu có dễ mời như thế?
Nói thẳng ra là không mời được thiên kiêu.
Nếu đã không mời được thiên kiêu thì phải cố hết sức để mời chào tu sĩ có bình xét cấp bậc “tuyệt thế”.
Bởi vậy nhiệm vụ Trần gia công bố không chỉ nhằm vào Đăng Thần tứ giai mà là từ Đăng Thần nhất giai đến Đăng Thần cửu giai đều có, hết thảy có tới chín nhiệm vụ.
Lục Trường Sinh chỉ là phù hợp với nhiệm vụ tu vi Đăng Thần tứ giai thôi.
“Vương gia cũng tuyên bố nhiệm vụ tại Thiên Quang Thánh Tông à?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Không, Vương gia và Thiên Quang Thánh Tông không có quan hệ, chỗ dựa của Vương gia là Lạc Tinh Thánh Tông, bọn hắn sẽ nghĩ đủ mọi cách để mời chào cường giả trong Lạc Tinh Thánh Tông.”
Lục Trường Sinh như có điều suy nghĩ.
Hắn biết Lạc Tinh Thánh Tông cũng giống với Thiên Quang Thánh Tông, đều là một trong ba thế lực lớn nhất Bách Hoa Vực.
Ba thế lực lớn nhất Bách Hoa Vực theo thứ tự là Thiên Quang Thánh Tông, Lạc Tinh Thánh Tông và Hãn Nhật Thánh Tông.
Ba thế lực lớn này gần như chính là chúa tể trong toàn bộ Bách Hoa vực.
“Nói cách khác, đối thủ của ta rất có thể là đệ tử của Lạc Tinh Thánh Tông? Thậm chí có thể là đệ tử bình xét cấp bậc tuyệt thế bên phía Lạc Tinh Thánh Tông?”
Lục Trường Sinh hỏi.
“Đúng.”
Trần Thiên Lâm cũng không hề giấu diếm.
Chuyện thế này đương nhiên hắn sẽ không dấu diếm.
Dù sao chuyện này có ảnh hưởng rất lớn.
Về phần Lục Trường Sinh có nguyện ý đối đầu với đệ tử của Lạc Tinh Thánh Tông hay không, thậm chí còn có thể là đệ tử bình xét cấp bậc “tuyệt thế” thì Trần Thiên Lâm không dám chắc.
Quyền quyết định nằm trong tay Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh nhắm mắt cân nhắc hồi lâu.
Sau đó hắn mở mắt.
“Mười nghìn điểm cống hiến không đủ!”
“Nếu ta thắng Trần gia sẽ phải cung cấp thêm mười vạn viên đá năng lượng Hỗn Độn phẩm chất cao nữa.”
Lục Trường Sinh trầm giọng nói.
Hắn đưa ra điều kiện của mình.
“Mười vạn viên đá năng lượng phẩm chất cao?”
Trần Thiên Lâm có chút do dự.
Nhưng nghĩ đến chuyện Lục Trường Sinh đưa ra điều kiện sau khi “thắng lợi”, thế nên hắn gật đầu, nói: “Trần gia ta đồng ý điều kiện này.”
Chỉ cần thắng lợi thì có thể lấy được thế giới Hỗn Độn kia, như thế cũng rất đáng giá.
Lục Trường Sinh nghe xong chỉ khẽ gật đầu, xem như đã đồng ý thay Trần gia xuất chiến.
Thật ra Lục Trường Sinh định dùng đá năng lượng Hỗn Độn phẩm chất cao này để tăng cường pháp lực bất hủ rồi từ đó dung dưỡng hạt nhục thân.
Bất kể thế nào cũng phải tăng cường hạt nhục thân mới được.
Sau đó Lục Trường Sinh ở lại Trần gia.
Thời gian ngày lại ngày trôi qua.
Về sau cũng có một ít cường giả cấp độ Đăng Thần tìm đến Trần gia.
Thật ra không phải tất cả những cường giả này đều có bình xét cấp bậc tuyệt thế.
Lấy đâu ra nhiều bình xét cấp bậc tuyệt thế như vậy?
Dù phần thưởng của Trần gia hậu hĩnh đấy nhưng một số tu sĩ bình xét cấp bậc tuyệt thế lại chẳng muốn thay Trần gia xuất chiến.
Hơn nữa còn có một số tu sĩ không phải đệ tử của Thiên Quang Thánh Tông.
Bách Hoa Vực rất lớn.
Dù ba thế lực lớn gần như là chúa tể của Bách Hoa Vực.
Nhưng trừ ba thế lực lớn ra vẫn có rất nhiều thế lực khác.
Các thế lực kia cũng không ít.
Trong đó cũng có sinh mệnh Hỗn Độn tọa trấn.
Trong những thế lực này cũng có một số tu sĩ cấp độ Đăng Thần thực lực rất mạnh nên mới được Trần gia mời tới.
Kỳ thực trận chiến giữa Trần gia và Vương gia đều dựa vào mạng lưới giao thiệp riêng của mình, để xem nội tình của bên nào sâu hơn thôi.
Nội tình càng mạnh, nhân mạch càng rộng thì cao thủ được mời sẽ càng nhiều.
Cuối cùng mới có thể chiến thắng.
Hai nhà Trần gia Vương gia so đấu nhiều lần vẫn bất phân thắng bại, giờ cũng chỉ có thể so đấu nội tình.
Rốt cục sau ba tháng, Trần gia cũng gọi Lục Trường Sinh tới.
Trong đại điện Trần gia.
Lục Trường Sinh nhìn thoáng qua.
Trong đại điện có chín tu sĩ Đăng Thần.
Trên người ai cũng có khí độ bất phàm.
Phần lớn đều tràn đầy tự tin.
Chuyện này rất bình thường.
Phàm là được Trần gia mời đến nhất định đều là thiên tài giữa các thiên tài.
Mỗi một vị đều là người nổi bật trong cùng cấp độ.
Chí ít cũng hẳn cũng có bình xét cấp bậc “đỉnh tiêm”.
Về phần thiên kiêu.
Lục Trường Sinh không rõ lắm nhưng hắn đã từng nghe nói Trần gia tìm được một vị thiên kiêu.
Một vị thiên kiêu Đăng Thần tam giai!
Tu vi chỉ thấp hơn một cấp so với Lục Trường Sinh.
Tinh Oánh!
Đệ tử thiên kiêu Đăng Thần tam giai của Thiên Quang Thánh Tông!
Đây là thiên kiêu mà người người trong Thiên Quang Thánh Tông đều ngưỡng mộ.
Dáng dấp đối phương nhỏ nhắn động lòng người, nhìn có vẻ như không hợp với hai chữ “thiên kiêu” chút nào.
Nhưng Lục Trường Sinh biết “Tinh Oánh” này chính là một sinh mệnh đặc biệt.
Kỳ thực rất nhiều thiên kiêu đều là sinh mệnh đặc biệt.
Hoặc là có thiên phú đặc biệt nào đó.
Nếu không cũng không thể trở thành thiên kiêu.
Vả lại ở cấp độ Đăng Thần mà nói, tu vi càng thấp thì xác suất sinh ra thiên kiêu lại càng lớn.
Tỷ như Đăng Thần nhất giai, gần như có nhiều thiên kiêu sinh ra nhất.
Nhưng đến Đăng Thần cửu giai thì Thiên Quang Thánh Tông hiện giờ lại không có một vị thiên kiêu nào.
Thậm chí đã rất lâu cũng không có thiên kiêu Đăng Thần cửu giai.
Dù sao tu vi càng cao thì cạnh tranh càng nhiều.
Tu vi càng cao mà muốn vượt cấp chiến đấu sẽ càng thêm khó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận