Đỉnh Cấp Ngộ Tính: Từ Cơ Sở Quyền Pháp Bắt Đầu

Chương 447. Lục Trường Sinh giết chết Long Vân, bước lên trở thành người đứng đầu Thần Tàng!



Chương 447. Lục Trường Sinh giết chết Long Vân, bước lên trở thành người đứng đầu Thần Tàng!




Dưới mười mấy tầng lĩnh vực chồng lên nhau, tất cả pháp khí, bùa chú Thu Nhất tiên sư lấy làm tự hào đều không có tác dụng.
Vừa chọc là thủng, giống như một tờ giấy vậy.
“Không…”
Thu Nhất tiên sư kêu thảm thiết một tiếng.
Sau đó, mười mấy tầng lĩnh vực rơi xuống rồi lập tức nghiền hắn thành bột mịn.
Võ giả mặc đồ trăng tuỳ tiện vung tay lên, mười mấy tầng lĩnh vực đã biến mất.
“Giờ thì yên tĩnh rồi.”
Võ giả mặc đồ trắng lạnh nhạt nói.
Yên tĩnh!
Lúc này, vô số người đều vô cùng yên tĩnh.
Thậm chí còn nghe thấy cả tiếng kim rơi!
Mọi người như không thể tin nổi.
Bọn họ vừa nhìn thấy gì thế?
Đường đường là Thu Nhất tiên sư uy danh hiển hách, kết quả lại bị một võ giả mặc đồ trắng xa lạ tuỳ tiện vung tay lên nghiền thành bột mịn.
Hoàn toàn chết!
Chuyện này thật sự không thể tưởng tượng nổi!
Không phải dưới tình huống bình thường, tiên sư mạnh hơn Thần Tàng à?
Các tiên sư đứng trên cao quan sát mọi thứ.
Kết quả, chỉ thế thôi à?
Thu Nhất tiên sư uy danh truyền xa không hề có sức chống đỡ đã bị “hạ gục trong chớp mắt”.
Mà dường như võ giả mặc đồ trắng vẫn giữ nguyên dáng vẻ vân đạm phong kinh đó.
“Ta không nhìn nhầm đấy chứ? Thu Nhất tiên sư đã chết rồi à?”
“Đúng thế, bị “hạ gục trong chớp mắt”. Rốt cuộc võ giả mặc đồ trắng này là ai?”
“Ta nhớ ra rồi, hình như võ giả mặc đồ trắng này là Long Vân, đệ tử chân truyền của Hoàng Thiên Tông!”
“Long Vân, đệ tử chân truyền ư? Người này từng là thiên kiêu của Hoàng Thiên Tông, oai phong một cõi, chỉ vì chậm chạp không thể đúc thành Đạo Cơ nên mới chậm rãi mai danh ẩn tích. Không ngờ bây giờ vừa xuất hiện thực lực đã khủng bố như vậy, ngay cả Thu Nhất tiên sư cũng không ngăn cản được một đòn của hắn.”
“Long Vân đặc biệt tới tìm Lục Trường Sinh, chỉ sợ… Chuyện này to rồi!”
Trong lúc nhất thời, mọi người nhanh chóng rời xa Lục Trường Sinh và Long Vân.
“Mười mấy tầng lĩnh vực…”
Trong ánh mắt của Lục Trường Sinh cũng hiện lên một tia sáng kỳ lạ.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy võ giả Thần Tàng cường đại như thế.
Tên Thu Nhất tiên sư đó tuyệt đối không yếu.
Thật ra, mỗi một tiên sư đều không yếu.
Thủ đoạn phong phú, rất khó giết chết.
Nhưng đứng trước mặt võ giả mặc đồ trắng này, Thu Nhất tiên sư lại không thể chịu nổi một đòn.
Gì mà pháp khí, bùa chú, pháp trận, tất cả mọi thứ đều không có tác dụng.
Thu Nhất tiên sư không yếu, chỉ là võ giả mặc đồ trắng này quá mạnh mà thôi!
“Long Vân, đệ tử chân truyền của Hoàng Thiên Tông.”
“Lần này ngươi tới để giết chết ta sao?”
Lục Trường Sinh chậm rãi mở miệng.
Hắn đã biết trước Long Vân tới không có ý tốt rồi.
“Đúng vậy, được người khác nhờ vả, đặc biệt tới giải quyết ngươi.”
Long Vân lạnh nhạt trả lời.
Lục Trường Sinh đã hiểu.
Hắn không hỏi ai muốn giết chết hắn.
Bởi căn bản không cần phải hỏi.
Bây giờ, chỉ có một người muốn giết chết Lục Trường Sinh, hơn nữa còn có năng lực này.
Đó chính là Từ Hạo Thiên!
Long Vân cũng đến từ Hoàng Thiên Tông.
Mọi chuyện đều khớp.
“Vì sao Từ Hạo Thiên lại không đích thân tới đây?
Lục Trường Sinh hỏi.
“Hắn muốn đích thân tới, nhưng bây giờ hắn đang ở trong thời điểm tu hành mấu chốt.”
“Nhưng chỉ cần ta là đủ rồi.”
“Sao thế, ngươi tưởng ta là loại mặt hàng như Ô Thanh Y, làm ngươi đạp lên Ô Thanh Y tạo thành danh tiếng lớn như vậy à?”
“Nghịch phạt Thần Tàng! Thanh danh đúng là lớn thật!”
“Nhưng ta không phải Ô Thanh Y, mà ngươi cũng không phải Thần Cương.”
“Trên lý thuyết, trận chiến giữa chúng ta là một trận chiến công bằng!”
Dường như Long Vân có vẻ rất thả lỏng.
Thả lỏng có nghĩa là nắm chắc.
Có vẻ hắn có lòng tin tuyệt đối!
“Cũng được, hãy để ta thử xem thực lực của cường giả Thần Tàng là thế nào!”
Lục Trường Sinh hít sâu một hơi, não vực của hắn hơi chấn động.
Lĩnh vực lập tức buông xuống!
“Ù.”
Ngay sau đó, xung quanh trở nên đen nhánh.
Trên đỉnh đầu là bầu trời đầy sao giống như đang đặt mình trong sao trời mênh mông.
“Tinh Không Lĩnh Vực…”
Long Vân khẽ mỉm cười rồi búng tay một cái.
“Bùm.”
Trong tinh không đen nhánh như xuất hiện mặt trời hừng hực.
Mặt trời chiếu khắp hư không, làm hư không đen nhánh sáng trưng như ban ngày.
Mặt trời và tinh không đối kháng kịch liệt, thậm chí có vẻ mặt trời chiếm ưu thế.
“Phù…”
Trong tinh không đen nhánh bỗng nhiên có một cơn gió bão tàn sát bừa bãi.
Long Vân lại búng tay một cái.
Một ngọn núi nguy nga giáng xuống từ trên bầu trời và chặn cơn gió bão lại.
Dù gió bão tàn sát bừa bãi, ngọn núi nguy nga vẫn lù lù không động đậy.
Não vực của Lục Trường Sinh chấn động.
Sóng biển cao trăm trượng mãnh liệt ập tới.
Nhưng điều này không làm khó được Long Vân.
Đối phương duỗi một ngón tay ra, thời tiết xung quanh nhanh chóng biến lạnh, nhiệt độ giảm xuống, hư không tràn ngập một luồng khí cực hàn.
Cơn sóng biển mãnh liệt đó lại trực tiếp bị đóng băng, không thể ập tới được nữa.
Lần giao chiến này làm các Thần Tàng và tiên sư xung quanh nhìn no mắt.
Ngay cả tiên sư cũng không khỏi cảm thán vì ngạc nhiên: “Lĩnh vực của hai người này mạnh thật, trận quyết đấu thật sự rất xuất sắc, đây hoàn toàn là cuộc va chạm giữa lĩnh vực với lĩnh vực.”
“Đúng thế, nhiều lĩnh vực va chạm như vậy, hơn nữa mỗi một lần, Long Vân đều gãi đúng chỗ ngứa, thi triển ra lĩnh vực khắc chế lĩnh vực của Lục Trường Sinh. Sự tự tin này không phải thứ võ giả Thần Tàng bình thường có thể có được đâu.”
“Long Vân không hổ là một trong những người đứng đầu Thần Tàng, đệ tử chân truyền thành danh đã lâu của Hoàng Thiên Tông. Đối lập với Thần Tàng mới như Lục Trường Sinh, đúng là mạnh hơn một chút.”
“Đúng vậy, Long Vân rất thành thạo, hoàn toàn là gặp chiêu nào phá giải chiêu đó. Nhưng cũng không thể khinh thường Lục Trường Sinh, vừa lên tới Thần Tàng đã có được thực lực có thể chiến đấu với Long Vân, mạnh thật!”
“Đây mới là trận quyết đấu giữa cao thủ Thần Tàng! Chênh lệch giữa Thần Tàng bình thường và hai người này quá lớn…”
Trận chiến giữa Lục Trường Sinh và Long Vân nhìn thì có vẻ không kịch liệt.
Chỉ va chạm lĩnh vực. Hết chương 447.



Bạn cần đăng nhập để bình luận